Diệp Khinh Vũ lắc đầu.
“Sao lại mất mặt chứ? Con chỉ ca hát, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến ba phải mất mặt, cũng chưa từng bỏ xuống tôn nghiêm của mình. Con sai ở chỗ nào?”
Cô ấy cười gượng, trên mặt đầy vẻ bất lực: “Ba thà tin lời người khác nói cũng không in con gái mình”
“Trong giới giải trí có chỗ nào sạch sẽ chứ?!”
Diệp Sơn quát.
Bên ngoài có không ít người nói bóng nói gió rằng khắp nơi đều là quy tắc ngầm, vì nhận được tài nguyên, vì nổi tiếng mà có thể bán nhan sắc, thậm chí có thể vứt bỏ cả †ôn nghiêm.
Cho dù Diệp Khinh Vũ kiên trì nhưng bên ngoài nhiều người xấu như vậy, bọn họ dễ dàng buông tha cho Diệp Khinh Vũ sao?
“Có.
Diệp Khinh Vũ lại trả lời: “Bây giờ sếp của con rất quan tâm tới con, chỉ để con ca hát mà không cần con làm chuyện gì khác”
“Sếp của con?”
Vẻ mặt Diệp Sơn lập tức thay đổi Ông ta bước nhanh tới trước mặt Diệp.
Khinh Vũ, con mắt sâu thảm nhìn tháng vào.
mắt Diệp Khinh Vũ, gẫn từng chữ: “Sếp nào? Nam hay nữ? Sao kẻ đó lại quan tâm con như vậy?”
Tự nhiên xum xoe thì tuyệt đối không có ý tốt!
Bản thân ông ta là đàn ông nên hiểu rất đàn ông có thể xấu xa đến mức nào.
*Người đó không làm gì con cả, ba suy nghĩ nhiều rồi”
“Hừ, bây giờ không làm gì con, vậy tương lai thì sao? Hắn đối xử tốt với con, lẽ nào không có ý đồ gì sao? Con còn quá trẻ tuổi!”
Diệp Sơn phẫn nộ lại sốt ruột: “Hản đang ở đâu, bảo hắn tới gặp ba, ba sẽ bảo hắn hủy bỏ hợp đồng với conl”
Diệp Khinh Vũ cảm thấy bưồn cười.
Vì sao ba mình lúc nào cũng nghĩ giới giải trí thối nát như vậy. Đúng v: c trước mọi chuyện có thể không khác với suy nghĩ của Diệp Sơn, nhưng bây giờ lại khác rồi.
Sếp của cô ấy là Giang Ninh, là chồng Lâm Vũ Chân.
Đồng thời cũng là một người rất có nguyên tác, khiến người ta kính nể. Hản khinh thường chuyện quy tắc ngầm.
Lấy sự xuất sắc của Giang Ninh, nếu hắn thật sự muốn dạo chơi trong bụi hoa thì sẽ có không biết bao nhiêu cô gái chủ động nhào tới đấy.
“Hắn rất bận rộn, không rảnh gặp ba đâu.”
Diệp Khinh Vũ nói rất khẽ rồi vẫy tay: “Được.
rồi, con không muốn nói thêm nữa. Nếu ba không muốn gặp lại con như vậy thì con đi trước đây”
Cô ấy xoay người muốn đi thì điện thoại trong túi lại đổ chuông.
Diệp Khinh Vũ vừa lấy ra kết nối, Diệp Sơn nghe được phía đối diện truyền đến giọng đàn ông liền trực tiếp cướp lấy.
“Cậu có phải là sếp của Diệp Khinh Vũ không?”
“Đúng là tôi”
Phía đối diện dừng lại hai giây rồi truyền đến giọng nói của Giang Ninh.
“Quả nhiên là cậu!”
Diệp Sơn nghe được câu trả lời chắc chắn từ phía bên kia thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cậu tìm Diệp Khinh Vũ làm gì?”
Hôm nay Diệp Khinh Vũ không có việc, thân là sếp mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho Diệp Khinh Vũ thì chắc chắn không có ý tốt.
“Tìm cô ấy ăn cơm”
Giang Ninh thành thật trả lời.
Quả nhiên không có ý tốt!
Diệp Sơn lập tức hiểu rõ.
Đầu tiên là ăn cơm, sau đó chính là uống rượu, uống rượu vào thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Cho dù tuổi ông ta đã lớn, nhưng cũng biết bầu không khí xã hội ngày nay thế nào.
Thật may hôm nay bị ông ta bắt gặp, nếu.
không Diệp Khinh Vũ sẽ bị thiệt thòi lớn!
“Bây giờ con bé đang ở nhà, cậu qua đây đón nó đi”
Diệp Sơn kích động muốn đánh gãy chân Giang Ninh. Ông ta trầm giọng giận dữ nói; “Võ quán Diệp Sơn, chắc cậu sẽ tìm được thôi”
Ông ta nói xong liền cúp máy.
Diệp Khinh Vũ hơi tức giận.
“Ba, sao ba có thể làm vậy chứ? Giang Ninh tìm con thì chắc hắn có việc đấy.”
Giọng điệu Diệp Sơn như vậy là sao?
Hoàn toàn là đang chất vấn Giang Ninh, trực tiếp xem Giang Ninh thành những người trong lòng đầy suy nghĩ xấu xa.
Nhưng Giang Ninh đâu phải người như thế.
Hắn có Lâm Vũ Chân, cả đời này trong lòng hắn cũng chỉ có Lâm Vũ Chân.
*Có việc à? Hôm nay con không đi làm, hắn tìm con có thể có chuyện gì chứ?”
Diệp Sơn hừ một tiếng: “Chờ hắn qua, ba sẽ cho hán biết, không ai có thể bắt nạt con gái của Diệp Sơn này!”
Ông ta nói xong lại tức giận chạy qua sắp.
xếp các túi cát bên cạnh.
Lúc không nhịn được thì đấm từng phát vào trên túi cát, chấn động tới mức phát ra những tiếng rầm rầm.
Mà một phía khác, Giang Ninh để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân đang chải đầu.
“Khinh Vũ ở nhà, người nghe điện thoại chắc là ba cô ấy. Ông ấy bảo chúng ta qua nhà cô ấy tìm cô ấy”
“Nhà cô ấy à?”
Lâm Vũ Chân quay đầi nhà Khinh Vũ đâu.”
: “Em chưa từng tới ụ iệp Khinh Vũ rất ít khi nhắc tới gia đình cô ấy, hình như quan hệ với người trong nhà cũng không tốt lắm. Từ trước đến nay Lâm Vũ Chân cũng chưa từng hỏi qua.
“Vậy chúng ta đi tìm cô ấy”
Lâm Vũ Chân nhìn gương. Kiểu tóc hôm nay dường như cũng dễ nhìn. Giang Ninh lại nhìn chằm chảm vào mình đấy.
Hai người lái xe đến võ quán Diệp Sơn. Ở đây là khu vực phố cổ cũng xem như hơi hẻo lánh, khắp nơi đều có vẻ cổ xưa, bảng hiệu ở ngoài cửa rõ ràng thường được lau chùi nên không dính một hạt bụi.
Giang Ninh đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn rồi hơi híp mắt