*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không ngờ chủ tịch Trần lại gọi điện cho.
tôi; Lâm Vũ Chân thản nhiên đáp: “Sao vậy, chủ tịch Trần có ý kiến gì về sản phẩm của Lâm thị chúng tôi sao?”
Trần Cung nghe được giọng nói dễ nghe ở đầu bên kia, nhấc chân gác lên bàn làm việc rồi cười nói.
“Sếp Lâm đang giận hả”
Anh ta nói: “Bởi vì tôi bảo người của hiệp hội ngành nghề đẩy sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị thành tiêu chuẩn hàng hoá loại ba?”
Lâm Vũ Chân không nói gì.
“Dựa theo tiêu chuẩn quốc tế hiện tại, sản phẩm của Lâm thị đúng thật là chỉ đạt được loại ba thôi, cái này không thể trách tôi được”
Trần Cung nói: “Nhưng mà, tôi có biện pháp để cho sản phẩm của Lâm thị đạt được.
tiêu chuẩn cấp một, chỉ là không biết chủ tịch Lâm có hứng thú hay không thôi?”
“Vậy sao, chủ tịch Trần lắm mưu nhiều kế, tôi xin rửa tai lắng nghe”
Trần Cung đi thẳng vào vấn đề.
“Người giám định tiêu chuẩn hàng hoá này là tổng công ty Srilanka của tôi, yêu cầu rất cao, tôi nghĩ chủ tịch Lâm có thể hiểu được, không phải tôi đang cố ý nhằm vào sản phẩm của tập đoàn Lâm thị”
Trần Cung khinh thường nói: “Ý tôi là, sản phẩm trong nước không đủ trình độ để đạt được tiêu chuẩn loại một!”
Anh ta nói thắng cho Lâm Vũ Chân biết, không chỉ có sản phẩm của tập đoàn Lâm thị rác rưởi, mà tất cả những sản phẩm.
quốc nội đều là rác rưởi Không một sản phẩm nào có thể so được với thương hiệu quốc tế đượ!
c “Nhưng có một biện pháp có thể làm được”
Anh ta cười cười: “Chỉ cần tập đoàn Lâm thị trở thành thương hiệu con của Srilanka, như vậy, sếp Lâm có thể thông cáo với mọi người, sản phẩm của các người được sản xuất dựa theo tiêu chuẩn của Srilanka, như vậy thì tự nhiên sẽ đạt được tiêu chuẩn loại một”
Lâm Vũ Chân nghe vậy chỉ cười lạnh, Trần Cung lại muốn thu Lâm thị vào dưới trướng.
của Srilanka?
Dã tâm lớn thật!
“Chủ tịch Trần thật hài hước”
“Chủ tịch Trần”
Trần Cung xua tay bảo thư ký ra ngoài, sau đó mời phóng viên Trương ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười rót trà.
“Tiểu Trương, lần này cần cậu giúp vài chuyện nhỏ, về thù lao, gấp đôi lần trước, cậu biết mình phải làm gì rồi chứ?”
Nghe vậy, mắt phóng viên Trương lập tức sáng lên, cậu ta kiếm được không ít từ những khoản thế này!
Mà đầu bên kia, Lâm Vũ Chân đặt điện thoại xuống chỉ cảm thấy buồn cười.
Trần Cung bỗng nhiên gọi cho cô, muốn tập đoàn Lâm thị trở thành thương hiệu con của Srilanka?
Anh ta lấy sự tự tin này ở đâu ra thế.
“Em không đồng ý, e rằng anh ta lại dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu cho xem”
Giang Ninh nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, dẫu sao thì hắn cũng đã dự đoán được thủ đoạn kiểu này rồi: “Anh lại có chút mong chờ”
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh.
Ngày mai phải mở họp báo, đây là ý của Giang Ninh, bởi vì Giang Ninh nói, chắc chắn sẽ có người đến làm loạn, nhưng đồng thời cũng là thời cơ tốt nhất để tập đoàn Lâm thị phản kích