Đêm khuya, gió lồng lộng.
Thích hợp nhất để giết người!
Bốn bóng người bao vây lấy quán trà, khí thế cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Tựa như có bốn con mãnh thú đang muốn há cái miệng đỏ lòm nuốt sống Giang Ninh.
Là cao thủ, bọn họ vừa. tiếp c: nhận được một lưồng hơi thở lúc ẩn lúc hiện từ trên người Giang Ninh, không tính là dũng mãnh, nhưng lại không có ai dám coi thường.
“Diệp Tâm Hoả là mày giết?”
Một người trong số đó lạnh lùng hỏi.
Hiển nhiên, gã ta phải xác nhận một vài chuyện.
“Đúng vậy”
Giang Ninh đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh: “Các vị hôm nay.
đến để chết, lòng dũng cảm thật đáng khen ngợi.”
“Thật là ngông cuồng quá nhỉ”
Một người khác lên tiếng.
Hai người là hai cao thủ của nhà họ Tống và nhà họ Thiết, thực lực vô cùng mạnh, còn mạnh hơn cả Diệp Tâm Hoả.
Mà hai người còn lại, một người là võ sĩ quyền anh đáng sợ đến từ nước ngoài, người còn lại là người trong giang hồ.
Bốn người nhìn chằm chằm Giang Ninh, sát khí dâng lên, vây chặt lấy hán.
Hôm nay, cho dù Giang Ninh có ba đầu sáu tay, cũng không thể sống được.
“Hôm nay, giết mày!”
Cao thủ nhà họ Tống rống lên: “Trước khi chết, mày hãy nhớ tên của tao!”
Ông ta đang định lên tiếng thì Giang Ninh xua xua tay.
“Không cần, tao biết rồi”
Hắn chỉ cao thủ nhà họ Tống, giọng điệu thản nhiên: “Mày, tên là thi thể số một”
“Mày là số hai”
“Số ba, còn có số bốn nữa”
Nghe vậy, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, tựa như có thể oanh tạc bất cứ lúc nào.
Bốn vị cao thủ, ai nấy đều trợn trừng mắt, sát khí ngập trời, sau đó không ai nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, cùng xông thẳng đến Giang Ninh.
“Giết..”
Khí thế đáng sợ bùng phát!
Bốn cao thủ cấp bậc tông sư, vừa ra tay đã dùng sát chiêu, không cho Giang Ninh cơ hội thoát lui.
“Ầm đùng!”
Sức mạnh cuồng bạo đè ép lên không khí, phát ra một tiếng nổ ầm vang.
Cao Á Lệ ngồi quỳ ở một chỗ không xa đằng kia, sắc mặt bình tính, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Chỉ mới nghe vài lời Giang Ninh nói lúc nấy, cô đã cảm giác được…người đàn ông này mạnh quá!
Lại dám trực tiếp gọi bốn cao thủ cấp bậc tông sư là thi thể, còn đánh số cho họ.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ chú tâm pha trà, bởi vì cô nói rồi, chỉ cần hai phút là pha xong, mà Giang Ninh cũng đã nói, chỉ cần hai phút hán sẽ giết xong rồi quay lại.
“Âm,”
Một quyền!
Giang Ninh đánh rồi!
Hắn dạng chân thành hình chữ bát, tựa như cắm rễ xuống mặt đất, sau đó tung ra một quyền, đối đầu trực tiếp với tông sư nhà họ Tống.
Sắc mặt tông sư nhà họ Tống thoắt cái biến đổi, lùi lại năm bước mới đứng vững, còn Giang Ninh thì không chút sứt mẻ nào!
Trong chớp mát, mấy người đó đã biết được Giang Ninh đáng sợ nhường nào!
Còn là người không đây?
“Giết hắn!”
Cao thủ nước ngoài nói còn có hơi không rõ, người cao.
gần hai mét, tựa như một con gấu thô kệch, giãm mạnh một chân, ra hai quyền liên tiếp luân phiên nhau đánh thẳng xuống đầu Giang Ninh!
“Người của Tây Âu Quyền Hoàng?”
Chỉ có một quyền này thôi Giang Ninh đã đoán ra lai lịch của đối phương Mặt hắn bình tĩnh, bỗng nhiên chân hắn gập xuống, tránh khỏi đường quyền của tên đó!
“Hử?”
Nắm quyền của con gấu rơi vào hư không, nhưng gã ta cũng không do dự, quay người vung tiếp một quyền.
“Rầm!”
Một quyền, rắc một tiếng, mặt con gấu đó bỗng tái đi, xương cổ tay gã đã vỡ vụn.
Sao có thể?
Mặt gã ta tràn đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin nhìn Giang Ninh trước mát gã đây, vậy mà lại có người có nảm đấm cứng hơn của gã.
“Quyền Hoàng không nói cho anh biết, nắm quyền của hẳn là bị ai bóp vụn hả?”