“Bên Đông Hải đó ngoạ hổ tàng long, không thể xem thường”
La Vĩnh Kiền không nhịn được nói: “Diệp Tâm Hoả của nhà họ La chúng tôi chết ở Đông Hải, lẽ nào các người không biết?”
“Đương nhiên là biết”
‘Tống Cương thản nhiên đáp: “La gia chủ, ông có biết vì sao.nhà họ La vẫn cứ là gia tộc ba, mà không thể nào tiến thêm được một bậc không?”. ợ Nghe vây, La Vĩnh Kiền ngẩn ra.
Không phải ông chưa nghĩ đến chuyện này, cho dù sau khi nhà họ La có được Diệp Tâm Hoả, cướp được tài nguyên hai mươi mấy năm ở tỉnh thành Đông Hải, nhưng.
vẫn không thể tiến thêm được một bậc.
Cho dù thực lực của nhà họ La đã đứng đầu trong tầng lớp gia tộc hạng ba, gần như là không có khoảng cách khác biệt với gia tộc hạng hai.
Nhưng khoảng cách ấy lại không tài nào vượt qua nổi.
“La gia chủ, tầm nhìn của ông”
Tống Cương chỉ vào vị trí trái tim của La Vĩnh Kiền: “Tâm nhìn của ông quá hạn hẹp”
La Vĩnh Kiền không nói lên lời.
Bị một đứa nhóc nhỏ tuổi hơn mình nói như vậy, ông.
cảm thấy xấu hổ và giận dữ, nhưng lại không có cách nào phản bác.
“Tôi có thể đồng ý với ông, chuyện này thành công rồi, lợi ích bên Thiên Hải kia sẽ do ông và nhà họ Tề phân chia, nhà họ Tống và Thiết sẽ không nhúng tay vào, hai nhà chúng tôi chỉ cần Thịnh Hải!”
Anh ta giơ tay vỗ võ vai La Vĩnh Kiền, cười nói: “Yên tâm, hợp tác với nhà họ Tống, chỉ có lợi mà không hại”
Còn chưa ra tay Tống Cương đã bát đầu nghĩ đến tháng lợi, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi, sau đó thu hoạch quả ngọt chiến thắng là được.
Đêm nay, tất thảy sẽ có kết quả.
La Vĩnh Kiền không nói thêm gì nữa, ông biết nói nữa cũng vô dụng.
Đây là cuộc chơi của nhà họ Tống và nhà họ Thiết, nhà họ Tề và ông chẳng qua chỉ là công cụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao của nhà họ Tống mà thôi, một công cụ có tác dụng làm mồi nhử.
Ông chỉ hi vọng, kế hoạch của Tống Cương có thể thành công, nhưng trong lòng cứ cảm thấy bất an.
Tất cả mọi chú ý đều đổ vào Đông Hải, nhìn chằm chằm vào Đông Hải, vùng đất cấm dạo gần đây tiếng tăm vô cùng, không biết có thể trụ nổi công kích đêm nay không!
Đông Hải đổ mưa.
Gió thổi từ biển vào tàn phá, trời xanh chuyển thành âm u, mây đen kéo đầy trời, sấm đùng chớp giật.
Hoàng Ngọc Minh, quản gia Triệu ngồi đó nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ.
Hai người không tỏ vẻ hoảng loạn nào, hết sức bình tĩnh.
“Chuẩn bị hết chưa?”
Hoàng Ngọc Minh hỏi.
“Lưới đã tung ra rồi, chỉ đợi cá tôm tự mình chui vào nữa thôi”
Quản gia triệu cười híp mắt nói: “Chúng ta không thể để người ta khinh thường mãi được”
Vùng đất cấm Đông Hải, không chỉ có mình Giang Ninh đáng sợ, còn có…rất nhiều người.
“Không biết thời tiết bên Thịnh Hải thế nào”
Hoàng Ngọc Minh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thản nhiên đáp: “Vẫn là trời mưa tốt, thích hợp giết người.”
Lúc này.
Thịnh Hải!
Gió đêm khẽ thổi.
Xung quanh phòng trà nhà họ Cao trong đêm khuya không có nấy một ai.
Trong phòng trà, ngoài Cao Á Lệ ra chỉ có mỗi Giang Ninh.
“Rào rào…”
Cô rót trà cho Giang Ninh, động tác cẩn thận kỹ lưỡng, hương trà nồng đậm tản ra xung quanh, khiến cho cả căn phòng ngập tràn mùi hương mê hoặc lòng người.
“Tí tách!”
“Tí tách!”
“Tí tách!”
Nước trên mái hiên không ngừng nhỏ xuống, tí tách tí tách, như gõ vào lòng người.
“Anh Giang, không còn trà nữa, tôi thêm chút trà cho anh, hai phút là được.”
Cao Á Lệ đứng dậy, chiếc sườn xám làm tôn lên cơ thể hoàn mỹ của cô, nhưng Giang Ninh cũng chẳng liếc mắt lấy một cái.
Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, bốn bóng người từ từ tiến đến gần, gõ nhẹ ngón tay vào mặt bàn.
“Đúng lúc, tôi đi giết mấy người!”