Mắt Tống Thành sáng lên.
Sao gã lại không nghĩ ra cơ chứ.
Cao thủ đạt đến đảng cấp đó thì cũng được coi như là một nhân vật lớn, bọn họ sẽ không để ý đến tiền tài địa vị, bởi vì đối với họ mà nói những thứ đó chẳng qua chỉ là chuyện mở miệng nói một câu là xong.
Có thể khiến họ ra tay, vậy thì chỉ có ân tình!
_ ẤT… xố.
Mà cái thứ như lh này ấy, cũng chỉ dùng được một lần, trả xong rồi, vậy thì ân tình cũng hết.
Tống Thành yên lặng nhìn Tân Khang Sâm, khoé miệng.
nhếch lên ý cười, gã có cảm giác chân tướng chính là như vậy.
Ngoài nguyên nhân đó ra thì sẽ không có khả năng thứ hai nào khác.
“Nhà họ Cao hầu như không thấy nhắc đến chuyện có quan hệ gì với cao thủ cấp bậc tông sư nào, lại còn khiến cho đối phương nợ ân tình”
Tống Thành vẫn hết sức thận trọng, không làm rõ chuyện này, gã không dám ra tay bừa.
“Chuyện bí mật thế này đương nhiên người ngoài không thể hiểu, Cao Thắng Hải chết rồi, chỉ e ân tình này đã trả xong”
‘Tân Khang Sâm nói.
Nói như vậy thì mọi chuyện coi như đã thông suốt.
Khả năng này là lớn nhất, thậm chí Tống Thành còn nắm chắc đến tám phần, gã hỏi thêm hai câu cũng chỉ là để thuyết phục bản thân mà thôi!
Nếu hiện tại Thịnh Hải không có cao thủ cấp bậc tông sư, vậy thì cho dù gã có ra tay diệt nhà họ Cao, chiếm lại địa bàn Thịnh Hải, vị cao thủ đó có muốn ra tay cứu giúp lần nữa cũng không kịp.
Trên đời này, liệu có ai nguyện ý vì một nhân tình năm đó mà đối chọi với một đại gia tộc Phương Bác?
Vậy thì thật không có lý trí.
Trong đầu Tống Thành bỗng xẹt qua cái tên Tàn Kiếm, nhưng lại lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, tên điên như thế, e là mấy trăm năm mới có một.
“Ông đi xác nhận lại một lần nữa, chỉ cần không nhầm lẫn, vậy chúng ta chuẩn bị ra tay!”
Sắc mặt Tống Thành âm u: “Hiện giờ nhà họ Tô và nhà họ Tả không còn nữa, nhà họ Tống phải nhân cơ hội chiếm lấy thế giới ngầm ở Thịnh Hải, trợ giúp Tả Tam Thiên thượng vị, vậy thì tài nguyên của cả Thịnh Hải sẽ rơi vào tay nhà họ Tống”
Gã bỗng thấy đắc ý.
Vốn trong kế hoạch của nhà họ Tống, Thịnh Hải sẽ bị nhà họ Tả và nhà họ Tô khống chế, như vậy thì nhà họ Tống chỉ có thể lấy được một nửa tài nguyên, coi như là đã đạt được mục đích.
Đây là kế hoạch của Tống Cương, anh cả của gã.
Nhưng hiện giờ, gã có thể thâu tóm toàn bộ thế giới ngầm Thịnh Hải!
Gã xuất sắc hơn anh cả Tống Cương của gã rất nhiều.
Tương lai có tranh chấp vị trí gia chủ, cũng nhiều hơn một con cờ, một con cờ mấu chốt chí mạng.
“Vâng!”
Tân Khang Sâm chắp tay cung kính nói: “Mong cậu hai yên tâm, chuyện này tôi sẽ làm hết sức mình”
Tống Thành gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dường như gã có thể nhìn thấy khung cảnh nhà họ Cao bị diệt, nhìn thấy thế giới ngầm Thịnh Hải nằm trong tay gã.
Tương lai, gã có thể mượn lần biểu hiện này nắm lấy nhà họ Tống, trở thành người kế nhiệm vị trí gia chủ tiếp theo.
“Hừt”
Gã ta đang nghĩ thì cửa bị đẩy ra, Tôn Lâm Lâm vẻ mặt ác độc chạy xộc vào.
Tóc ả rối tung lên, quần áo trên người rách tươm, giày cao gót cũng chỉ còn một chiếc.
Sắc mặt Tống Thành thay đổi: “Xảy ra chuyện gì?”
Gã đưa ánh mắt tỏ ý bảo Tân Khang Sâm rời đi, sau đó đứng dậy bước qua đỡ Tôn Lâm Lâm ngồi xuống, rồi lấy dép lê cho ả: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em lại thành ra thế này, hai người kia đâu?”
“Anh còn hỏi eml”
Tôn Lâm Lâm phân nộ: “Anh nói hai người đó đáng tin, cứ giao cho họ tuyệt đối sẽ không có vấn đề, nhưng rồi sao?”
“Ăn hại! Ăn hại! Ăn hại!”
Ả tức đến phát khóc.
Bị Diệp Khinh Vũ hát bài “Cô là cái thá gì” trước mặt mấy chục nghìn người, rõ ràng là đang sỉ nhục ả.
Mà còn bực hơn nữa là ả bị ngã xuống đất, giầy cũng mất một cái tìm đâu cũng không thấy, hàng bản giới hạn đói “Đợi họ về, anh sẽ răn dạy họ một trận mới được”
Tống Thành an ủi ả: “Đừng khóc nữa”
“Vợ anh bị người ta bát nạt, anh chỉ nói em đừng khóc, sao anh không báo thù cho em!”
Tôn Lâm Lâm càng thêm tủi thân khóc nức nở: “Lẽ nào.
anh đợi vợ anh bị người ta bắt nạt chết rồi, anh mới ra mặt cho em”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, em nói rõ ra cho anh, anh báo.
thù giúp em”
‘Tống Thành nói ngay lập tức.