“Aaaa! Diệp Khinh Vũ! Diệp Khinh Vũ kìa!”
“Cô ấy nghe được lời của chúng ta! Cô ấy ra rồi!”
“Là Diệp Khinh Vũ! Cô ấy muốn hát thêm một bài nữa!”
Diệp Khinh Vũ đi từ thang máy dưới đất đi lên, giơ cao micro, cất cao giọng: “Cảm ơn sự cổ vũ của mọi người, đêm nay, bài hát cuối cùng, gửi tặng đến những người khán giả không hẹn mà đến, tên bài hát là..”
ZMW 3 Sân vận động lại bắt đầu sôi trào.
Tê.
“Cô là cái thá gì!
“A, là bài đó! Bài hát bá đạo! Cổ vũ Diệp Khinh Vũ!”
Bầu không khí ở hiện trường tựa như sóng trào, càng đưa càng cao, điên cuồng tuôn chảy.
Mà sắc mặt Tôn Lâm Lâm lại càng khó coi hơn nữa.
Ä có cảm giác, bài hát này của Diệp Khinh Vũ là đang nhằm vào ả.
Bọn Diệp Khinh Vũ đang chết nhạo ả, là cái thá gì!
“Khốn kiếp!”
Mặt Tôn Lâm Lâm đỏ au, chưa từng chịu nhục nhã như thế này, Diệp Khinh Vũ đang cố ý sỉ nhục ả, còn sỉ nhục ở.
trước mặt bao nhiêu khán giả.
Mày muốn chết!
Mặc dù không có ai biết, nhưng Tôn Lâm Lâm vẫn cảm thấy khó chịu.
“Diệp Khinh Vũ, mày chết chác rồi! Còn thằng Giang Ninh kia nữa, bọn mày, đều phải chết!”
Tôn Lâm Lâm nào còn tâm tình mà ở lại nữa, đạp giày cao gót cộc cộc cộc rời đi, còn những fan đang phấn khích thì đứng hết lên, đường lối bị chen lấn, ả không thể đi qua.
“Nhường đường! Nhường đường…al”
Tôn Lâm Lâm bất cẩn một chút liền bị một người đẩy, giày cao gót không vững, lệch về một bên, cả người ngã lăn xuống đất, lòng bàn tay đè lên chỗ nước uống bị đổ, nhìn đã thấy buồn nôn.
‘Tôn Lâm Lâm tức đến muốn chửi mẹ nó, nhưng giọng của ả lập tức bị nhấn chìm bởi tiếng hô hào.
Chạy ra khỏi sân vận động, Tôn Lâm Lâm đánh rơi một chiếc giày cao gót, tóc tai rối tung lên, chiếc váy không rẻ trên người cũng không biết từ lúc nào bị rách một mảng, lộ ra một khoảng trắng nõn.
Bảo vệ ở cửa không nhịn được liếc qua đôi ba lần, Tôn Lâm Lâm tức đến muốn giết người.
“Diệp Khinh Vũ! Tao muốn mày đẹp mặt! Tao muốn mày.
chết!”
Tôn Lâm Lâm rít lên, mặt tái đi vì tức.
Ẳ lập tức lên xe, quay về khách sạn.
‘Tống Thành đang giao việc cho thuộc hạ.
“Chúng tôi đã điều tra rất kỹ Thịnh Hải, nhưng không có cao thủ cấp bậc tông sư”
Người đang nói tên là Tân Khang Sâm, là thuộc hạ của Tống Thành, người có thực lực mạnh nhất, nghe nói ông †a rất có khả năng, trước năm mươi tuổi đã đạt đến trình độ chạm đến ngưỡng tông sư.
“Có khả năng hán ta giấu mình, ông không tra được?”
Tống Thành rất cẩn thận.
Lần trước nhà họ Tả và nhà họ Tô bị nhà họ Cao giết, gây ra một trận sóng to gió lớn, khiến cho những đại gia tộc ở Phương Bác sợ hãi không thôi.
Thậm chí còn nghe nói ngay cả mấy đại gia tộc hào môn chân chính cũng sai người đến Thịnh Hải điều tra.
“Không có khả năng lắm”
Tân Khang Sâm lắc đầu: “Cao thủ có thực lực cấp bậc tông sư khinh thường việc giấu mình”
Ông ta không nói dối, đạt đến được thực lực như vậy, ở đâu cũng coi như là một cao thủ, có thể được mọi người kính trọng, sao phải giấu giếm.
Hơn nữa lại còn vì nhà họ Cao, một nhà họ Cao nho nhỏ, không xứng.
Tống Thành nhíu mày.
Vậy thì kỳ lạ thật.
Nếu nhà họ Cao đã không có cao thủ cấp bậc tông sư †oạ trấn, vậy thì bọn họ làm thế nào để giết ngược lại nhà họ Tả và nhà họ Tô!
Rõ ràng là không thể!
Trong nhóm người trẻ tuổi của nhà họ Tô và nhà họ Tả, có năm sáu cao thủ, không kém bao nhiêu so với Tân Khang Sâm trước mặt gã này, rốt cuộc thì nhà họ Cao đã làm cách gì.
“Cậu hai, tôi đoán, chỉ có một khả năng”
Thấy Tống Thành bế tắc, Tân Khang Sâm lên tiếng.
“Ông nói đi”
“Những cao thủ thực lực có cấp bậc tông sư không thể vì tiền và địa vị được, bởi vì những thứ đó họ giơ tay ra là có được.”
Tần Khang Sâm nói tiếp: “Có thể khiến họ ra tay, chỉ có một khả năng, đó là vị cao thủ đó nợ ân tình nhà họ Cao, vì trả món nợ đó, hán đã ra tay, cứu lấy nhà họ Cao”
“Ngoài nguyên do đó ra, chỉ e không còn cách giải thích nào khác”