Ả đã dặn đi dặn lại, xác nhận chắc chản thời cơ ra tay, hai người đó tuyệt đối sẽ không dám cãi lời ả.
tất tin tưởng năng lực của hai người đó, đó là người mà nhà họ Tống đã hao tổn tâm huyết bồi dưỡng.
Xảy ra chuyện rồi?
Trong đầu Tôn Lâm Lâm bồng xẹt qua một ý nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
xế À d Ả “Hừ, không thể HỆ lêm nay Ấ…Ý.l là Diệp. Âm Vũ sẽ ngã cơ mà”
Hoặc có lẽ là thời cơ chưa đến.
Tôn Lâm Lâm thay đổi tư thế, nhìn trừng trừng Diệp Khinh Vũ trên bục, nhưng mãi đến khi buổi biểu sắp.
kết thúc, ả vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng ả muốn thấy.
Buổi biểu diễn rất thành công!
Bầu không khí ở hiện trường bùng nổ, dòng máu sôi trào, cả người như thể được đốt cháy lên.
Tiếng vang rầm trời, cho dù buổi biểu diễn kết thúc rồi, nhưng vẫn có nhiều người chưa rời đi, gào tên Diệp.
Khinh Vũ hết đợt này đến đợt khác, hi vọng cô đi ra hát một bài nữa.
“Diệp Khinh Vũ! Diệp Khinh Vũ! Diệp Khinh Vũ!”
Thật sự quá chấn động!
Tôn Lâm Lâm đứng lên, không thể tin nổi ả đã thất bại.
Ẳ lại thất bại lần nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Ả tính toán không một kẽ hở, mọi đường đi nước bước đều nằm trong lòng bàn tay, thậm chí còn sai cao thủ nhà họ Tống đi làm, tuyệt không có khả năng xảy ra lỗi gì.
Lúc này.
ở hậu trường.
Người Diệp Khinh Vũ toàn mồ hôi lạnh.
“Anh nói, bọn họ định tạo hiện trường tai nạn, thậm chí có thể sẽ xảy ra án mạng?”
Nghe được lời Giang Ninh nói, Diệp Khinh Vũ thật sự rất sợ hãi.
“Đúng vậy”
Giang Ninh gật đầu, đám anh Cẩu đã cậy được miệng hai kẻ đó và biết được chân tướng sự việc.
Hắn không ngờ người nhà họ Tống lại điên cuồng đến vậy.
Vì báo thù tập đoàn Lâm thị và Diệp Khinh Vũ lại dám ra tay ác độc nhường này.
Thật đáng chết!
Một khi kế hoạch của chúng thành công, dẫn đến buổi biểu diễn của Diệp Khinh Vũ gặp tai nạn, đây không phải chỉ là vấn đề hỏi xem ai chịu trách nhiệm là xong, mà Diệp Khinh Vũ cùng với công ty giải trí Tinh Tế sẽ vì nguyên do đó mà triệt để xong đời.
Ngay cả bên tài trợ là tập đoàn Lâm thị cũng sẽ bị huỷ hoại thanh danh, bị bêu danh ở Thịnh Hải, thì làm gì dám mơ tưởng đến chuyện tiến quân vào Thịnh Hải?
Chỉ là một giấc mơ xa vời mà thôi!
“Chúng quá đáng lắm rồi đó!”
Diệp Khinh Vũ tức giận: “Bọn họ muốn đối phó với tôi thì cứ việc nhằm vào mình tôi này, tại sao lại muốn làm tổn thương đến những người vô tội!”
Cả người cô run rẩy, phẫn nộ tột cùng.
“Giang Ninh, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Buổi biểu diễn đã kết thúc, nhưng Diệp Khinh Vũ không dám chắc, người nhà họ Tống còn phái ai đến nữa không.
“Lên đó hát tiếp một bài.”
“Sao cơ?”
Diệp Khinh Vũ ngẩn ra, Lâm Vũ Chân và đám Vương Vĩ đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Giờ là lúc nào rồi, buổi biểu diễn cũng đã kết thúc, còn lên hát bài nữa?
Hiện giờ còn chưa biết được, nhà họ Tống còn thủ đoạn nào nữa không, lúc này Diệp Khinh Vũ lo láng không biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay không.
“Cô nghe thấy những tiếng hò reo bên ngoài không?”
Giang Ninh cười nói: “Đó đều là fan của cô, buổi biểu diễn kết thúc rồi nhưng vẫn lưu luyến không rời đi, muốn nghe cô hát một bài nữa”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu”
Giang Ninh nói: “Nhưng mà, tôi muốn yêu cầu một bài”
“Bài nào?”
“Cô là cái thá gì”
Diệp Khinh Vũ cuối cùng cũng hiểu.
Cô gật đầu: “Được!”
Tiếng hò hét bên ngoài ngày một to, cho dù buổi biểu diễn đã đến giờ kết thúc nhưng fan hâm mộ vẫn không chịu rời đi, đang kêu gào tên của Diệp Khinh Vũ.
“Diệp Khinh VũI”
“Diệp Khinh VũI Diệp Khinh VũI”
Tiếng reo hò vang vọng trên không trung sân vận động, ngày một sôi động.
‘Tôn Lâm Lâm ngồi đó, mặt mày cau có, cho đến bây giờ, ả vẫn chưa thấy được khung cảnh ả muốn thấy.
Thất bại rồi.
Ẳ lại thất bại lần nữa.
Hai tên vô dụng!
“Đùng..”
Bỗng nhiên, pháo hoa văng đầy trời, sân vận động bỗng trở lên yên tĩnh, nhưng một giây sau, âm nhạc cất lên!
Tất cả đèn trên vũ đài đều đang tập trung chiếu rọi ở một nơi, đó là Diệp Khinh Vũ!
Gô ra rồi!