Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 547




Bọn họ phát hiện có người lạ tiến vào, lại không phải kẻ.

yếu, anh Cẩu lập tức đến thông báo với Giang Ninh.

“Biết rồi”

Giang Ninh nói: “Chỉ là hai con chuột nhát mà thôi, các cậu tiếp tục bám theo, tôi đến xử lý”

“Vâng!”

Anh Cẩt lập tức biển mất. Z¬/ ¿4 3 Không hề nghi ngờ, hai người đó đến là để gây chuyện, vì để huỷ hoại buổi biếu diễn của Diệp Khinh Vũ.

Từ lúc tên Trương Nghị kia đến muốn ép bán ép mua công ty giải trí Tinh Tế, Giang Ninh biết ngay, người nhà họ Tống đến rồi, mà đến thì kiểu gì cũng gây đến cửa.

Bước đầu thất bại, liền muốn ra tay luôn à?

Vậy thì ngại quá, luận về bắt chuột thì không ai rành hơn Giang Ninh đâu.

Hắn đút hai tay vào túi, đi đến hậu trường.

Lúc này.

Trên sân khấu, Diệp Khinh Vũ mới hát một bài thôi, cả sân vận động đã sôi trào.

Tiếng gào tiếng hét không ngừng, người yêu âm nhạc.

phút chốc đã cháy lên, đêm này, hắn là sẽ có rất nhiều.

người khó mà ngủ nổi Âm nhạc cất lên, ngay sau đó, Diệp Khinh Vũ bắt đầu hát bài thứ hai, đây là một bài hát kết hợp với nhảy, Diệp.

Khinh Vũ đã thay một bộ váy ngắn uyển chuyển linh động, khiến cho những fan dưới đài, nhất là fan nam gào thét khản cả giọng.

Bọn họ điên rồi.

Ngay cả Giang Ninh đang ở hậu trường cũng nghe được.

Nhưng Giang Ninh không chú ý đến âm thanh ở buổi biểu diễn, ánh mát hán bình tĩnh, tựa như tuỳ tiện nhìn xung quanh nhưng đôi tai tựa như ra-da nhạy bén vểnh lên nghe ngóng.

“Ừm?”

Giang Ninh bước đến lỗi rẽ trên hành lang, bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cánh cửa căn phòng phân phối điện, khoé miệng nhếch lên.

“Chuột nhất, tốt nhất là mày trốn ở chỗ tối vào, chạy lung tung bên ngoài, cẩn thận hại thân”

Hắn bước đến trước cánh cửa phòng phân phối điện, vươn tay nắm lấy tay cầm, bỗng vặn mạnh đến rắc một cái, cửa cứ thế bị mở ra.

Giang Ninh lách vào, sau đó đóng cửa lại.

Trước mặt hẳn có hai người đang đứng.

“Ai?

Hai người đó hơi ngạc nhiên, không ngờ có người đến căn phòng này, chỉ có mình Giang Ninh, một người trong số đó đã dừng lại việc đang dở trên tay, còn người còn lại xông thẳng đến chỗ Giang Ninh.

Chuyện họ làm không thể để kẻ khác biết được.

“Vụt!”

Người đó tốc độ rất nhanh, giơ một tay ra, xông thẳng đến hầu kết Giang Ninh.

Trong mát gã, hán chẳng qua chỉ là một công nhân đến kiểm tra điện mà thôi, không có gì phải lo lắng cả.

Giải quyết hắn xong, thì không có vấn đề gì nữa!

“Rầm!”

Nhưng bỗng nhiên, Giang Ninh như thể bạo phát, dũng mãnh vô cùng, khiến cho sác mặt kẻ đó nhất thời thay đổi.

“Cao thủ!”

Gã ta lập tức phản ứng lại, trong giây lát đẩy nhanh tốc.

độ, không dám giữ lại chút nào, bạo phát thực lực mạnh nhất của bản thân.

Nhưng vô dụng.

Không đợi gã đến trước mặt Giang Ninh, Giang Ninh đã ra tay.

Tốc độ của hắn nhanh hơn người đó.

Trong chớp mắt đã đến trước mặt gã ta, bả vai lao vút đến, một quyền vung ra đập mạnh vào bụng gã.

Sau tiếng kêu r3n thì gã ngã thẳng xuống đất, người co rúm lại, sau đó không động đậy gì nữa.

Người còn lại đang lần tìm đường dây, thấy đồng bọn bị Giang Ninh đánh ngã bằng một quyền, mặt gã ta nghiêm túc hản lên.

“Cạch!”

Gã móc ra một con dao găm, ánh mắt lạnh lùng: “Mày là ai?”

“Lời này phải để tao hỏi mới phải”

Giang Ninh hờ hững nói: “Nhưng mà xem ra không cần hỏi nữa rồi, dù sao cũng chả phải hạng tốt lành gì”

“Chết!”

Người đó cười lạnh một tiếng, xoay con dao găm, sau đó xông thẳng đến Giang Ninh, tốc độ còn nhanh hơn người kia, vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu!