Giang Ninh hơi ngẩng đầu, nhìn Trương Nghị: “Ừm, tôi có quyết định rồi”
Trương Nghị cười lạnh, nghĩ bụng, quả nhiên vẫn phải cúi đầu, đổi là ai thì cũng vậy cả.
“Tôi quyết định tống tiễn anh cút đi”
Một câu của Giang Ninh khiến cho Trương Nghị thay đổi sắc mặt, lập tức giận điên lên: “Mày nói gì?”
“Tao nó Ä “N Giọng Giang Ninh bình tĩnh: “Tống tiễn mày cút xéo”
“Muốn chết!”
Trương Nghị đứng bật dậy, chỉ tay vào Giang Ninh: “Mày biết mày đang nói chuyện với ai không!”
“Bốp!”
Bỗng nhiên một trận gió táp qua, Trương Nghị còn chưa phản ứng kịp, thì đã thấy mặt bị tát mạnh một cái, cả người gã bay ra, đập xuống đất lăn mấy vòng, bộ vest sang trọng dính đầy bụi.
Còn Giang Ninh thì vẫn ngồi yên ở đó.
“Tao không cần biết”
Giang Ninh sờ lòng bàn tay mình: “Giờ cút, còn có mạng mà sống, đợi chút nữa mới cút, thì tao không đảm bảo được bọn mà còn đứng được mà ra không đâu”
Trương Nghị vội bò lên, sắc mặt khó coi, dấu tay in lên mặt gã, xanh tím một mảng.
“Mày… rốt cuộc mày là ail”
Gã ôm mặt, nghiến răng nói: “Tao là người nhà họ Tống!
Đại gia tộc ở Phương Bắc! Mày nên biết, mày đã phạm vào tội chết!”
Giang Ninh nhíu mày, sắc mặt sầm xuống.
Uy hiếp hắn à?
Sao dạo này luôn có người mắt mù, không biết sống chết mà muốn uy hiếp hắn.
Hắn không nói gì, chỉ búng tay tách một tiếng, cửa phòng làm việc lập tức mở ra, mấy người anh Cẩu tiến vào, vẻ mặt hung ác, ánh mát lạnh lùng nhìn trừng trừng vào đám người Trương Nghị.
“Đánh gẫy chân quăng ra ngoài.”
“Mày…mày dám!”
Trương Nghị gào to, nhưng nào có sức thoát nổi, bị anh Cẩu đánh gãy hai chân ngay tại trận, sau đó quăng gã ra ngoài như quăng một con chó chết.
“Đúng rồi, nhớ kỹ, tao tên là Giang Ninh”
Trương Nghị bị vứt ra ngoài cửa, Giang Ninh lại nói: “Nói với ông chủ của mày, tao ở Thịnh Hải, lúc nào cũng hoan nghênh hắn đến tìm tao”
“A… al”
Tiếng kêu gào bỗng im bặt, đám người Trương Nghị bị đá thẳng ra ngoài.
Vương Vĩ hít sâu một hơi.
Mạnh thật!
Giang Ninh mạnh thật sự!
Bá đạo đến nỗi chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho dòng máu sôi trào.
“Đại ca, vậy nhà họ Tống kia..”
Hầu kết anh ta chuyển động: “Thật không cần phải lo ạ?”
“Người nên lo lắng là chúng”
Giang Ninh không để ý nữa, đương nhiên là hán biết, nhà họ Tống có thế lực thế nào, trong coi là đại gia tộc hạng hai ở Phương Bắc, nhưng vậy thì sao?
Trong mắt hắn, cũng chỉ là con sâu cái kiến.
Nhưng nhà họ Tống đến Thịnh Hải, nghĩ lại, chắc có lẽ là để điều tra chuyện nhà họ Tả và nhà họ Tô bị tiêu diệt, dẫu sao, bọn họ cũng là người dựa dẫm vào nhà họ Tả mà.
Nhưng mà không biết, nhà họ Tống lần này phái ai đến.
Vương Vĩ đã quen rồi, thấy Giang Ninh bình tĩnh như vậy, không thèm để vào trong lòng, anh ta biết biết, trong mắt anh ta, nhà họ Tống kia là đại gia tộc ở Phương Bắc có quyền lực tiếng nói, nhưng trong mát Giang Ninh e là không đáng được nhác đến.
“Đại ca, suýt nữa thì quên mất, còn có trà mới!”
Anh vỗ đầu một cái: “Tôi gọi Vũ Chân đến đây, loại trà này rất hợp với phụ nữ, chắc chắn họ rất thích!”
Lúc này.
Trong khách sạn, Tôn Lâm Lâm nhận điện thoại, sác mặt tái đi, trong gạt tàn nhiều hơn mấy đầu thuốc.
“Giang Ninh? Đó là thằng ở rể của tập đoàn Lâm thị?”
Ả nghiến răng, cười lạnh: “Thật không ngờ, oan gia ngõ hẹp, trách không được con tiện nhân Diệp Khinh Vũ kia làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị, hoá ra là người một nhà cả”
“Đúng lúc thanh toán luôn cả lũ! Hừi”