Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 503




“Anh!”

Tô Mai tươi cười, bước nhanh tới: “Mọi người tới rồi!”

“Cô út!”

Tô Vân gọi một tiếng ngọt ngào: “Chị cháu dậy chưa ạ?”

“Dậy rồi, cháu vào tìm nó đi”

Tô Vân khẽ gật đầu bà không hề kháchi sáo/ vù một..

tiếng, đã chạy vào trong. / “Đứa nhỏ này thật không có lễ phép.”

‘Tô Cương không nhịn được lắc đầu, quay đầu nhìn vợ mình: “Đều tại bà chiều quá đấy!”

Trên mặt Dương Lệ – vợ Tô Cương có chút xấu hổ, nhớ tới đồ còn chưa cầm, vội vàng bảo anh Cẩu mở cốp sau giúp, lấy củ cải muối ra.

“Anh em nói em thích ăn, chị làm một ít mang qua cho.

em ăn thử”

“Trước đây, khi nhà họ Lâm nghèo túng, Tô Cương đã từng qua gặp Tô Mai hai lần, ngoại trừ mang ít tiền qua chính là củ cải muối này.

Tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng Tô Mai vẫn nhớ kỹ.

Bà vội vàng nhận lấy và ôm vào trong lòng: “Cảm ơn chị dâu, em đúng là thèm món củ cải muối này đã lâu rồi, tự mình học làm nhưng lần nào mùi vị cũng không đúng.

Đợi lát nữa chị phải dạy em một chút đấy!”

“Được! Được!” Dương Lệ vui vẻ nói.

Bà ấy còn lo Tô Mai sẽ chê.

“Mọi người đừng đứng ở đây nữa, mau vào nhà đi.”

Tô Mai kêu lên.

Tô Hồng đứng ở cửa và hừ lạnh một tiếng. Bà ta còn tưởng nhà Tô Cương sẽ mang tới thứ gì, không ngờ là củ cải muối. Thứ này thì đáng mấy đồng chứ?

Mệt cho bọn họ không biết xấu hổ mà mang đến!

Bà ta cũng không nhớ ra, mình chẳng mang cái gì, chỉ mang theo mỗi cái miệng.

Vào phòng, hai vợ chồng Tô Cương rõ ràng bị giật mình.

Biệt thự này lớn quát Hai người có vẻ hơi câu nệ, ngay cả bước đi cũng không biết nên giãm vào đâu.

“Mọi người tùy ý một chút đi, đều là nhà mình mà”

Tô Mai cười nói: “Mọi người ngồi thức ăn, Lâm Văn sẽ về ngay đấ ¡ đi, em đi chuẩn bị ít Bà xoay người đi vào trong bếp. Lúc này đám người Tô Cương mới dè dặt ngồi xuống, tay sờ lên sô pha bằng da. Dáng vẻ dè dặt này làm cho Tô Hồng và Từ Minh buồn cười.

“Chị nói này Cương Tử, cậu đừng làm ra vẻ chưa từng trải như vậy chứ?”

Tô Hồng mỉm cười nói: ‘Đây là nhà Tô Mai, em cứ xem như nhà mình là được.”

Vừa rồi lúc bà ta tiến vào, cũng không đâu tốt hơn Tô Cương.

“Sau này à, chờ nhà chị cũng mua biệt thự, đến lúc đó mọi người có thể tới chỗ chị ngồi một lát.”

Tô Cương không nói gì, Dương Lệ lại không chịu nổi.

“Chị, nhà các chị sắp mua biệt thự à? Vậy thì giỏi quá.”

“Em nghe nói bây giờ nghĩa trang của thị trấn bên kia cải †ạo lại, tính xây biệt thự mà không có ai mua, chắc giá cũng không thấp đâu. Các chị có thể suy nghĩ một chút.”

“GôI”

Tô Hồng vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận nói: “Cô nói bậy bạ gì đó! Chúng tôi đã mua thì phải mua cái tốt nhất!”

Bà ta hừ một tiếng, quay đầu nói ở bên tai bà cụ: “Mẹ, đợi lát nữa mẹ nhớ nói nhé. Chuyện này có liên quan tới tiền đồ của cháu ngoại mẹ, tiền đồ cả đời đấy!”

Bà cụ gật đầu cười.

Trên tầng, Lâm Vũ Chân vừa thay quần áo xong, đi qua đi lại ở trước mặt Giang Ninh.

“Anh thấy bộ này có đẹp không?”

“Đẹp”

Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân, kéo cô vào trong lòng mình: “Vợ anh mặc gì chả đẹp.”

“Chị”

Phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, một giây tiếp theo bất chợt được mở ra. Tô Vân xông vào nhanh như một con thỏ, đúng lúc nhìn thấy Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân.

Cô bé vội vàng che hai mắt: “Xin lõi! Xin lỗi! Anh rể, em không biết anh đang ở đây!”

Kẽ hai bàn tay của Tô Vân càng lộ càng lớn, thấy đám người Giang Ninh đều mặc quần áo thì trong lòng tự nhiên có chút thất vọng.

“Con nhóc này dám xông loạn vào phòng chị àI”

Lâm Vũ Chân chui ra khỏi vòng tay của Giang Ninh, mặt ửng đỏ, hung hăng nói: “Xem lát nữa chị mách mẹ em thế nào!”

“Chị! Tha mạng đi! Từ nhỏ em đã vào phòng chị như vậy rồi!”

Chuyện này cũng thành thói quen rồi. Cho dù Lâm Vũ Chân kết hôn, cô bé nhất thời không kịp phản ứng: “Chị xem, anh rể còn chẳng tức giận, chị lại càng không thể tức giận, đúng không?”

Cô bé cười hì hì, biết tính tình Giang Ninh tốt, sẽ không giận mình.

“Em là truyền kỳ của tỉnh, anh cũng không dám chọc giận em.”

Giang Ninh cười một tiếng: “Xuống tầng thôi, nói chuyện lâu như vậy, cũng tới lúc ăn cơm”

Hắn đi ra ngoài, Tô Vân lập tức kéo cánh tay Lâm Vũ Chân, ghé sát bên tai cô hỏi nhỏ.

“Chị… có thai à?”

“Có cái gì?”

“Đứa bé đấy. Không phải hai người đã… này nọ sao?

Cảm giác thế nào vậy?”

“Con nhóc chết tiệt này, chị phải xé nát miệng em ra mới được!”