Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 497




Giọng của Tô Mai vọng lên từ dưới lầu.

Lâm Vũ Chân giật mình bừng tỉnh, nhưng vẫn không nhúc nhích, co người vào trong ngực Giang Ninh.

“Chồng, có chuyện này em muốn nói với anh”

Giang Ninh gật đầu.

Ỹ ` Z { ì “Phân ngạch khu vực Đông Nam của Lâm thị đã vượt qua năm mươi phần trăm rồi, lượng tiêu thụ của sản phẩm mới rất khả quan, thậm chí Thịnh Hải bên kia cũng đã mở hướng mới rồi”

Ánh mắt cô tựa như ánh mắt của một bé gái lập được thành tích chờ đợi được khen ngợi: “Thông qua nghiên cứu, công ty quyết định, thành phố tiếp theo sẽ là Thịnh Hải”

“Thật vậy sao”

‘Vẻ mặt Giang Ninh kinh ngạc: “Đó là đô thị quốc tế lớn!”

“Ừm”

Thấy vẻ mặt của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân càng vui hơn: “Đây là cơ mật của công ty, không có mấy người biết đâu, anh đừng nói với người khác nhé”

Nếu như có thể đặt bảng hiệu của tập đoàn Lâm thị ở Thịnh Hải, không nghi ngờ đây chính là một bước tiến lớn Không thể chỉ ở khu vực Đông Nam, cũng có thể đồng thời phát triển ở những thành phố ven biển nữa.

Nếu muốn bước ra ngoài một bước, không chỉ cần thực lực, mà còn cần cả lòng dũng cảm.

“Vợ anh thật giỏi”

Giang Ninh không nhịn được hôn một cái: “Anh ngày càng sùng bái em”

Miệng hán như được bôi mật, ngọt đến khiến cho Lâm Vũ Chân cũng thấy ngại, khuôn mặt đỏ lên lan đến tận cổ, thật không biết là lát nữa xuống ăn cơm bọn họ có hiểu lầm gì không nữa.

Trên bàn ăn.

Lâm Vũ Chân cúi đầu, chỉ ăn mà không nói gì, Tô Mai không nhịn được sờ trán cô.

“Sao vậy, mặt đỏ thế?”

“Không sao ạ, trời nóng quá.”

“Đúng là nóng thật, sắp sang mùa hè rồi, nhóc Tô Vân cũng sắp phải thi tốt nghiệp rồi nhỉ”

Tô Mai cười nói: “Đúng rồi, ngày mai bà ngoại muốn đến nhà mình chơi, sáng nay cậu có gọi điện thoại thông báo”

Lâm Vũ Chân nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

“Nhà mình chuyển sang nhà mới, lẽ ra phải mời họ đến ăn một bữa cơm, vui vẻ một chút, dẫu sao cũng là họ hàng”

Tô Mai biết lần trước Lâm Vũ Chân quay về rất tức giận, ngoài có cảm tình với nhà cậu ra, thì cô không thèm quan tâm đ ến đám dì Tô Hồng.

Nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, Tô Mai là một người phụ nữ truyền thống từ trong xương, hiếu thuận cha mẹ, kính trọng anh chị.

“Vâng, là chuyện nên làm, nếu mẹ đã suy xét kỹ rồi, vậy thì mời họ đến chúc mừng một chút”

Giang Ninh nhẹ nắm tay Lâm Vũ Chân, cười nói: “Có cần con sai người đi đón không ạ?”

“Không cần không cần!”

Tô Mai vội nói: “Bọn họ tự ngồi xe đến, cậu con sợ rước thêm phiền phức cho con nên cứ dặn đi dặn lại với mẹ mã “Người nhà thì phiên phức gì chứ”

Giang Ninh quay sang nhìn Hoàng Ngọc Minh, Hoàng Ngọc Minh lập tức gật đầu.

“Chuyện này để cháu lo”

“Phiền cậu quá”

Tô Mai hơi ngại.

Thấy Giang Ninh không tức giận, bà liền yên tâm phần nào.

Lần trước Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân về, có vài chuyện không vui xảy ra, bà sợ Giang Ninh bị tủi thân, nhưng người nhà gọi điện đến bảo muốn đến, bà không tiện nói lời từ chối.

Vì chuyện này mà Lâm Văn suýt nữa thì mắng bà, nói bà không biết suy nghĩ đến cảm thụ của Giang Ninh.

Sau bữa ăn, Hoàng Ngọc Minh lập tức rời đi thu xếp chuyện này.

Lâm Vũ Chân quay về phòng, vẫn còn hơi buồn bực không vui.

“Lẽ nào anh không biết, chắc chắn đây là bác cả của em xúi giục?”

Cô tốt bụng nhưng không có nghĩ là cô không biết tức.

giận, bao nhiêu năm qua, nhà cô bị bác cả Tô Hồng bắt nạt, hiện giờ còn phải cẩn thận chiêu đãi bà ta.

Ai biết được bọn họ đến có mục đích gì khác không.

Chiêu đãi nhà cậu đương nhiên là Lâm Vũ Chân nguyện ý, nhưng cô không thích bà bác cả kia.

“Em không thấy mẹ khó xử sao”

Giang Ninh cười: “Anh chịu chút tủi thân thì có là gì, mẹ không khó xử là được”

“Em thật nghi ngờ anh mới là con trai ruột của mẹ!”

Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, không để ý Giang Ninh nữa, quay người bước đến bàn làm việc, chỉnh lý lại giấy tờ.

Bước tiếp theo trong kế hoạch của tập đoàn Lâm thị chính là tiến vào đô thị quốc tế Thịnh Hải.

Một bước này rất quan trọng.

Nếu như có thể đứng vững gót chân ở thành phố lớn này, vậy thì con đường phát triển của Lâm thị rất rộng mở.

Lâm Vũ Chân rất coi trọng kế hoạch này, tốn rất nhiều sức lực, chỉ riêng bàn bạc với quản lý cấp cao ở công ty thôi cũng đến mở đến hơn chục cuộc họp.

Nhờ có sản phẩm mới bùng nổ, tiến vào thị trường Thịnh Hải, càng huống chỉ người phát ngôn Diệp Khinh Vũ là người Thịnh Hải.

Cơ hội lần này, Lâm Vũ Chân không muốn bỏ qua.

Hơn nữa tình hình bên Thịnh Hải rất phức tạp, thế lực ở đó rất cường thế, sản phẩm bên ngoài muốn chiếm một chân ở đó là chuyện khó hơn lên trời.

Nhưng có khó thế nào, Lâm Vũ Chân vẫn muốn kiên trì bước tiếp.