Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 484




Đường lui?

Bây giờ là nhà họ Tô và nhà họ Tả không có đường luil Không phải nhà họ Cao của hán!

Hắn vừa muốn mở miệng, Cao Á Lệ lập tức dùng ánh mắt ngăn hắn lại, không để hắn nói chuyện.

“Vâng, lão Quách nói đúng, chúng tôi quả thật nên nghĩ đến đường lui”

Cô ta nhìn ông già trước mặt, “Theo ý lão Quách thì cảm thấy nhà họ Cao chúng tôi bây giờ nên làm gì?”

“Cầu hòa”

Ông ta cười khổ nói, “Không cần biết thế nào, sống sót là quan trọng nhất, ba gia tộc lớn tàn sát, không cần biết cuối cùng là nhà nào ngã xuống, đó đều là tổn thất của Thành Hải”

“Á Lệ, nếu hai chị em cô xem trọng tôi, tôi có thể giúp cô cầu xin nhà họ Tô và nhà họ Tả”

Cao Á Lệ cười lạnh: “Họ giết ba tôi, nhà họ Cao tôi còn phải đi cầu xin?”

“Bây giờ khác với trước đây!”

Lão Quách lắc đầu nói, “Nhà họ Cao phải bảo vệ huyết mạch..”

“Im mẹ ông đi!”

Cao Bân không thể nhịn nổi nữa, cười lạnh một tiếng sắc bén quát, “Lão già kia, còn muốn nhà họ Cao tao cúi đầu đi cầu xin chúng? Ông có mục đích gì!”

“Ông đi nói với nhà họ Tô và nhà họ Tả rửa sạch cổ đợi tôi, tôi chắc chán sẽ giết sạch tất cả bọn chúng!”

Hắn làm tư thế muốn ra tay dọa đến sắc mặt lão Quách trắng bệch.

Bị Cao Bân đánh một cái, mạng già này của ông ta sẽ mất đó!

“Cậu bình tĩnh! Cậu bình tĩnh đi!”

Lão Quách lập tức lùi vê sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, không dám nói thêm gấp gáp rời đi.

Cao Bân tức giận khó khống chế nổi.

Nếu không phải đang ở trước linh đường của ba mình, chắc chán hán sẽ một đấm đánh chết lão già đó.

Liên tục có vài người đều đến khuyên hai chị em họ cúi đầu với nhà họ Tô và nhà họ Tả để bảo vệ tính mạng của mình, Cao Á Lệ còn có thể nhịn được, dù tức giận cũng không đến nỗi mất chừng mực.

Còn Cao Bân trực tiếp cầm gậy sát để ở một bên lên, dọa đến mấy người đó không dám nói thêm, ỉu xìu mà rời đi.

“Mấy người này hoàn toàn không phải đến chia buồn chuyện của ba”

Cao Á Lệ đương nhiên nhìn ra được.

Những người này đến để thuyết phục, đến để làm sụp đổ phòng tuyến tâm lý của anh em nhà họ Cao họ!

nhà họ Tô và nhà họ Tả thật sự đủ tàn nhẫn.

“Làm xong tang sự, em liền đi giết hai lão già khốn kiếp kia báo thù cho bai”

Cao Bân uy nghiêm nói.

“Đông Hải, Giang Ninh đến!”

Đột nhiên ở ngoài cửa vang lên một cái tên, khiến hai chị em Cao Á Lệ và Cao Bân đồng thời ngẩng đầu.

Giang Ninh?

Giang Ninh đó của Đông Hải, sao hán lại đến!

Giang Ninh bước vào, phía sau là mấy người Hoàng Ngọc Minh đi theo.

“Mày còn dám đến!”

Cao Bân quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, hai tay nắm gậy sắt xông thẳng qua chỗ Giang Ninh!

Chính là người này!

Chính là người này hại chết ba hắn!

Nếu không phải Giang Ninh xuất hiện ở Thành Hải thì sẽ có những chuyện này sao?

Dù Cao Thăng Hải không phải do Giang Ninh giết nhưng †ất cả chác chán không thể không dính líu đến hán.

“Tao giết mày!”

Cao Bân giống như một con dã thú hoang dã xông qua, Giang Ninh đứng đó không động đậy, chỉ là khẽ nhíu mày.

“Dừng tay!”

Cao Á Lệ cũng đứng dậy, ngăn Cao Bân lại, “Anh Giang đến chia buồn chuyện của ba, không được vô lễ”

“Chị!”

Cao Bân nổi nóng.

“Em không nghe lời chị nói à?”

Cao Á Lệ quay đầu nhìn Cao Bân một cái.

Cao Bân căn răng, hung hăng nhìn Giang Ninh một cái, chỉ có thể buông gậy sắt trong tay xuống.

Nếu hắn thật sự xông qua, hôm nay có lẽ còn phải tổ chức thêm một tang lễ cho Cao Bân đấy.

“Anh Giang”

Cao Á Lệ nhìn Giang Ninh, không ngờ người đàn ông khiến Đông Hải trở thành cấm địa lại trẻ tuổi như vậy.

Chuyện xảy ra bên Đông Hải, cô ta đã nghe nói không ít, ông Phó ngã xuống, tỉnh thành trở thành xoáy nước.

không biết đã cuốn đi bao nhiêu người.

Đến nhà họ Dương ở khu vực Đông Nam cùng với ngũ hổ của Kiến Châu và nhiều người nổi tiếng khác, sự ngã xuống của họ dường như đến có liên quan đến người này.

“Nghe được tin dữ, đặc biệt đến chia buồn, xin cô Cao bớt đau buồn”

Giang Ninh gật đầu, nhận ba nén hương đi đến trước linh đường của Cao Tháng Hải.

“Lạy lần một!”

“Lạy lần hail”

“Lạy lần bai”

“Người nhà đáp lễ!”

Cao Á Lệ và Cao Bân hai người khấu đầu với Giang Ninh.

“Anh Giang và nhà họ Cao tôi vốn không quen biết, đặc biệt đến chia buồn, tôi rất cảm kích”

Cao Á Lệ nói, “Sai người pha trà”

Giang Ninh không nói chuyện, ngồi ở một bên, rất nhanh có người đưa trà đến.

Tang lễ vẫn tiếp tục, kéo dài đến tối mười giờ, Giang Ninh cứ ngồi đó không nói một lời cũng không làm bất kỳ chuyện gì.

Một lúc lâu sau, khách khứa đều về hơn nửa, Giang Ninh vẫn ngồi đó.

“Mày còn ở đây làm gì?”

Giọng của Cao Bân đầy tức giận, “Cút nhanh đi! Nếu không tao sẽ không nhịn được mà muốn giết mày đấy!”

“Cậu giết nổi tôi sao?”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Tôi không đi là vì chị cậu giữ tôi lại. Chứ không vì đồ ngu như cậu”

“Mày nói cái gì?”

“Tôi nói, cậu là đồ ngu, cái chết của ba cậu đều vì cậu ngu, bị người khác dụ đi nơi khác nên họ mới có cơ hội ra tay, cậu rời đi khiến nhà họ Cao hoàn toàn rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục”

“Mày.

Toàn thân Cao Bân run rẩy, nhưng hắn biết Giang Ninh nói đúng.

Nếu hản không rời đi mà bảo vệ ở trong nhà, dù hai cao thủ của nhà họ Tả và nhà họ Tô đến cũng chưa chắc giết được Cao Thắng Hải!

“Tất cả những chuyện này đều do mày gây ra đúng không?”

“Vẫn ngu như vậy”

Giang Ninh lắc đầu, “Cậu có thể tiếp tục ngu như thế,cho.

đến khi nhà họ Cao hoàn toàn diệt vong!”

“Ngông cuồng!”

Cao Bân tức giận quát, “Kẻ chết chỉ có thể là nhà họ Tả và nhà họ Tô!”

“Vậy sao?”

Đột nhiên Giang Ninh cười một tiếng.