Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 442




Gần như ngay lập tức, các nữ sinh ở hiện trường đều đỏ mặt, vội vàng dùng hai tay che mắt, kêu to đê tiện!

Mà mỗi người đàn ông thoáng ngẩn ra, hầu kết bất chợt chuyển động. Bọn họ có chết cũng không dám tin quảng cáo tuyên truyền của Tôn Lăng tự nhiên lại k1ch thích mạnh như thết Ngay cả bản thân Tôn Lăng cũng giống như bị sét đánh, đờ người ra tại chỗ!

1 #Š “N Mẹ nó, đây là cái gì vậy? ƒ Hình ảnh trên màn hình lớn hết sức đê tiện và vô sỉ, những động tác đó làm người ta đỏ mặt tía tai, căn bản là chuyện không thể miêu tả!

Mẹ nó, anh chiếu lúc không có ai thì cũng thôi, đây là nơi công cộng đấy!

Hơn nữa ở đây có rất đông phóng viên tin tức truyền thông, rất đông khán giả, càng không cần phải nói, bây.

giờ là đang truyền hình trực tiếp!

Cùng lúc đó, bây giờ không biết có bao nhiêu người đang ngồi trước máy vi tính xem truyền hình trực tiếp suýt nữa thì phun máu mũi Bọn họ không nhịn được kinh ngạc kêu lên, công ty này của Tôn Lăng trâu bò vãi, làm ra được quảng cáo tuyên truyền lại k1ch thích như thế!

*A..”

Ngay cả Lâm Vũ Chân nghe được tiếng liếc qua cũng vội vàng quay đầu, mặt đỏ bừng.

Tôn Lăng quá vô sỉ!

Làm sao có thể chiếu thứ như vậy ở nơi công cộng được, đây là thông tin xấu, đã xem như là vi phạm pháp.

luật rồi.

“Tắt đil Nhanh tắt đi cho tôi!”

Mặt Tôn Lăng đỏ lên, tức giận thở hổn hển. Dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới quảng cáo tuyên truyền lại đột nhiên biến thành như vậy. Đặc biệt là ở trong hình ảnh không thể miêu tả, sản phẩm của mình lại được đặt ở trên gương mặt của nữ chính đang sung sướng đờ đẫn kia càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình!

Hình như là đang nói cho người khác biết, sản phẩm của bọn họ được tạo ra chính là vì làm việc này.

Đê tiện!

Vô sỉ!

Không lên được mặt bàn!

“Tát đi cho tôi! Đây là sự cố ngoài ý muốn. Mọi người đừng nóng vội, đây là sự cố ngoài ý muốn!”

Tôn Lăng thật sự muốn giết người, làm sao có thể xuất hiện sự cố ngoài ý muốn như vậy được. Anh ta đã kiểm tra qua đoạn phim này, không có vấn đề gì.

Mà giờ phút này, Hoàng Phương đang thao tác trên laptop lại hưng phấn suýt nữa thì kêu thành tiếng, ngón †ay anh ta vân lướt nhanh, gõ mạnh, trên màn hình lớn đối diện chẳng những không tất được, thậm chí tiếng còn to hơn!

“Nổi tiếng chứ? Bây giờ thì vui rồi chứ?”

“Đây chính là tác phẩm kinh điển mà tôi cất nhiều năm đấy!”

Hoàng Phương ngẩng đầu lên và liếc nhìn, dự đoán được màn biểu diễn. Giang Ninh kinh ngạc, sau đó rõ ràng là kinh sợ tới ngây người.

Hoàng Phương này cũng chẳng đáng tin giống hệt anh Cẩu vậy.

Nhưng quá sảng khoái!

Phụt…

Tôn Lăng thấy không tắt được màn hình nên chỉ có thể bảo người trực tiếp cắt đứt dây điện, nhưng bây giờ tình cảnh đã hoàn toàn hỗn loạn.

Nữ sinh nào cũng máng Tôn Lăng lưu manh, đê tiện, đang sỉ nhục các cô ấy!

“Tố cáo! Phải tố cáo!”

“Không ngờ các người tự nhiên dám cho ra mắt sản phẩm tục tu như vậy, còn nói muốn đưa ra thị trường à?”

“Công ty này đúng là quá đê tiện! Buồn nôn, tôi có chết cũng sẽ không mua sản phẩm của các người!”

“Tẩy chay bọn họ, tố cáo bọn họ!”

Tôn Lăng tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng căn bản không biết nên mắng ai. Tất cả đều trong kế hoạch, làm sao có thể đột nhiên biến thành như vậy?

Anh ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Hoàng Phương phía đối diện.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp, mày dám đùa giốn với tao!”

Tôn Lăng vô cùng tức giận. Anh ta nghĩ rõ rồi, nhất định là Hoàng Phương động tay động chân.

Bây giờ đâu phải là tuyên truyền, đây là đập bảng hiệu của mình!

Đừng nói muốn giãm chết tập đoàn Lâm thị, bản thân anh ta cũng sắp tiêu đời rồi, càng không cần nói tới giành được năm mươi phần trăm thị phần, hoàn thành sát hạch của gia tộc, có lẽ thị phần mà trước đó anh ta thật vất vả giành được cũng sẽ nhanh chóng mất đi thôi.

Xong rồi!

“Muốn chết!”

Tôn Lăng thật sự bị chọc tức, lập tức gọi mấy người cấp.

dưới xông thẳng về phía đối diện.

“Hoàng Phương, mày dám đùa giỡn tao!”

Anh ta vô cùng giận dữ, thở hổn hển chỉ vào Hoàng Phương: “Ông đây lấy mạng mày! Đánh cho tôi!”

Mấy người cấp dưới lập tức lao tới.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bốp!”

Có mấy tiếng động liên tục vang lên, ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết. Đám người lập tức tản ra bốn phía. Mấy người cấp dưới của Tôn Lăng nằm co quáp.

trên mặt đất, ai nấy đều cong người như con tôm lớn.

Tôn Lăng chợt biến sắc, còn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Ra tay à?”

Giang Ninh đứng ở trước mặt Hoàng Phương, nhìn Tôn Lăng: “Anh thử xem?”