*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Lăng trước sau cho rằng trước đây tập đoàn Lâm thị muốn tiến vào khu đông nam lại phải mượn thế lực của.
nhà họ Dương, chỉ tiếc là Dương La Lâm kia là quỷ đoản mệnh đã chết, nhà họ Dương cũng bị sụp đổ.
Anh ta căn bản không biết, nếu ngày đó anh ta không lên tầng thuê phòng với người khác, bây giờ sẽ không trêu chọc một người mà cả đời này anh ta đều không dám trêu chọ!
c Tôn Lăng nhanh chồng có kế hoạch;lập tức vảy tay, Qủa Tam nhảy lò cò tới, ghé lỗ tai qua.: “Nghe rõ chưa? Chúng ta ra tay từ cả hai phía, làm cho buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị lần này trở thành một trò cười!”
“Vâng!”
Qủa Tam võ tay, trên ện ra sự ngoan độc: “Cậu Tôn yên tâm. Đến lúc đó, tôi sẽ đánh gãy chân của thằng ở rể, bắt hẳn quỳ trước mặt cậu Tôn, cúi đầu nhận sail”
Gã nói xong lập tức chống gậy rời đi, mà Tôn Lăng cũng bắt đầu hành động.
Anh ta gọi điện thoại, rất nhanh lại có người đi vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Tôn”
Cùng lúc đó, bên phía tập đoàn Lâm thị đang tiến hành chế tác hậu kỳ cho quảng cáo với khí thế hừng hực, tất cả đều rất thuận lợi.
Hoàng Phương mời mọi người ăn một bữa cơm, tâm trạng của tất cả mọi người đều tăng vọt, ai nấy đều muốn cố gáng làm tốt chuyện này, không phụ sự tin tưởng của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.
“Đúng, chúng ta cần chính là hiệu quả này, duy trì phong cách của tất cả hình ảnh thống nhất hài hòa, đây là điều quan trọng nhất’“
Hoàng Phương vô cùng tự tin khi nhắc đến chuyên môn của mình, rất nhanh lại xác định ra phương án.
“Reng reng reng…’ Đột nhiên, điện thoại của anh ta đổ chuông, là số lạ.
Hoàng Phương nhíu mày liếc qua. Ban đầu anh ta định mặc kệ, nhưng điện thoại cs đổ chuông không ngừng.
Anh ta vây tay, ra hiệu những người khác tiếp tục làm việc, mà anh ta lại đi tới lối vào hành lang, nhận nghe máy.
“Xin chào, ai vậy?”
“Là anh Hoàng ạ?”
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói đầy ý cười: “Tôi là công ty mỹ phẩm Tôn tôi có một vụ kinh doanh muốn bàn với anh Hoàng.”
Vừa nghe nói là Tôn thị, Hoàng Phương đã muốn cúp mày.
“Anh Hoàng đừng nóng vội cúp máy. Nếu anh không ngại thì cứ nghe thử vụ kinh doanh này xem. Nếu cảm thấy không có lợi thì cúp máy vẫn còn kịp”
Hoàng Phương nói: “Anh rốt cuộc muốn nói gì, vụ kinh doanh gì chứ?”
“Một vụ kinh doanh… hai chục triệu đấy”
Bên kia điện thoại cười có phần đác ý, nghe được tiếng hít sâu của Hoàng Phương lại càng phấn khích hơn: “Một vụ… kinh doanh mà anh chắc chản sẽ kiếm lời được!”