Người tiến vào nhìn quanh một lượt, lúc ánh mát nhìn tới trên mặt Diệp Khinh Vũ thì lóe sáng lên. Anh ta vừa nhìn đã nhận ra Diệp Khinh Vũ, trong lòng thâm mảng, Lâm thị đúng là bỏ hết vốn liếng, thậm chí mời cả Diệp Khinh Vũ tới.
Ánh mắt của anh ta không dừng lại ở trên người Diệp.
Khinh Vũ, mà nhìn chảm chăm vào Lâm Vũ Chân: “Thật sự không ngờ không lại gặp cô ở đây:,_-… à 3 Lâm Vũ Chân cảm thấy khó hiểu. Cô nhìn Tôn Lăng trước mặt, nhưng chẳng có ấn tượng gì.
Hơn nữa, Tôn Lăng bước vào với cách này, đây rõ ràng là hoàn toàn không tôn trọng cô!
“Anh là ai?”
Trên mặt Lâm Vũ Chân có phần tức giận: “Anh xông tới như vậy, thật không lịch sự chút nào”
Tôn Lăng xem thường, thản nhiên mỉm cười: “Tổng giám.
đốc Lâm nói quá lời, thấy bạn cũ không phải nên qua chào một tiếng sao”
“Xem ra tổng giám đốc Lâm không nhớ tôi, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu sắc về tổng giám đốc Lâm đấy”
Tôn Lăng hoàn toàn bỏ qua những người khác, ánh mắt không ngừng qua lại trên người Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ.
Anh ta chính là muốn cố ý không nể mặt Lâm Vũ Chân ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là để cho Diệp Khinh Vũ thấy công ty mà cô ấy lựa chọn làm đại diện ở trước mặt mình thậm chí không có tư cách nói chuyện ngang hàng!
“Bữa tiệc giao lưu ở tỉnh thành trước kia, tôi cũng có tham dự”
Trên mặt anh ta cười lại kèm theo sự xem thường và giêu cợt: “Tôi càng biết rõ hơn, đó là cậu chủ nhà họ Dương Dương La Lâm muốn làm quen với tổng giám đốc Lâm mới cố ý sắp xếp, chỉ tiếc là bây giờ nhà họ Dương cũng không còn nữa”
Dáng vẻ kỳ quái của anh ta làm cho Lâm Vũ Chân càng thấy phản cảm hơn.
“Mời anh ra ngoài.”
Lâm Vũ Chân trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Nhưng Tôn Lăng lại không để ý, cầm lấy cốc không trên bàn và tự rót rượu cho mình, uống cạn rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm đừng tức giận. Nhà họ Dương không còn thì không còn, vậy không phải là tốt hơn sao? Tôi nghe nói tổng giám đốc Lâm không thích Dương La Lâm, tôi cũng ghét anh ta”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
Lâm Vũ Chân không nhịn được nói.
“Ha ha, thật ra không có gì, tôi chỉ qua chào hỏi tổng giám đốc Lâm một tiếng thôi”
Tôn Lăng lại rót cho mình một cốc rượu nữa: “Tôi nghe nói, Lâm thị không phải có một sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường sao? Hình như sẽ tổ chức buổi họp báo vào.
cuối tuần thì phải?”
“Thật khéo! Trên tay tôi cũng có một sản phẩm mới cũng sắp được công bố, thời gian à? Lại vừa vặn cùng một ngày với bên tổng giám đốc Lâm các cô. Cô nói có khéo hay không không chứ?”
Vẻ mặt Lâm Vũ Chân đã thật sự không dễ nhìn.
“Bên chúng tôi cũng quay một quảng cáo tuyên truyền, đương nhiên người mẫu mới tới không thể so sánh với cô đây, chỉ có điều hiệu quả cũng không kém”
Tôn Lăng không hề để ý tới vẻ mặt của Lâm Vũ Chân, khiêu khích: “Không biết chờ tới khi hai sản phẩm cùng được đưa ra thị trường một lượt, sản phẩm của tập đoàn Lâm thị có thể sẽ trực tiếp chết non hay không nhỉ? Đến lúc đó, tổng giám đốc Lâm cũng đừng tức giận đấy.”
“Còn nữa, Lâm thị trả nổi chỉ phí để cô đây làm người đại diện sao? Nếu không trả được, tôi có thể trả giúp cho một ít”
Tôn Lăng tới hoàn toàn chính là để khiêu khích!
Cũng là tuyên bố sản phẩm mới, tự nhiên lựa chọn cùng một ngày với Lâm thị, đồng thời cũng quay quảng cáo tuyên truyền, còn muốn so với Diệp Khinh Vũ à?
Anh ta tìm người mẫu hạng ba, có tư cách này sao?
“Rầm!”
Lâm Vũ Chân không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái: “Anh đủ rồi đấy: “Còn chưa đủ đâu”
Tôn Lăng cười ha ha, thấy Lâm Vũ Chân tức giận, anh ta trái lại càng cao hứng hơn, trực tiếp công khai trở mặt nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, Lâm thị muốn tiến quân vào khu đông nam, chỉ dựa vào.
sản phẩm mới của cô là không có cơ hội đâu!”
“Không có nhà họ Dương làm chỗ dựa cho các cô, Lâm thị của các cô không kiên trì được mấy tháng đâu. Ở trước mặt Tôn Lăng tôi, các cô quá yếu.”
Anh ta lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ xem thường.
Anh ta có cả trăm cách để phá hỏng buổi họp báo cho.
ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị!
Anh ta muốn công kích tập đoàn Lâm thị, vậy phải phải bắt đầu công kích Lâm Vũ Chân của tập đoàn Lâm thị trướ!
c “Anh nói anh tham gia bữa tiệc giao lưu ở tỉnh Thiên Hải à?”
Đột nhiên, Giang Ninh vẫn không nói gì chợt quay đầu liếc nhìn Tôn Lăng rồi đứng lên: “Vậy anh có biết tôi không?”