*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng!”
Hoàng Ngọc Minh lập tức hạ lệnh.
Lúc đó, ở trong một quán mạt chược ở Kiến Châu.
Bên trong truyền đến tiếng ầm ï. Lúc này một người đàn ông ăn mặc rất bình thường, thoạt nhìn khác có gì khác.
người bình thường, trong miệng ngậm điếu thuốc với dáng vẻ bất cần đời.
“Nào não nào, lại thêm mấy ván đi”
Gã cười híp mắt nói: “Hôm nay ông đây đang may mắn, các người cũng đừng có chạy!”
“Anh gặp may à? Không phải nói không có tiền ăn cơm sao? Thế nào mà hai ngày nay lại có tiền vậy?”
“Đúng vậy, lần trước nợ tôi mấy trăm đồng còn chưa trả, anh sẽ không đi ăn trộm đấy chứ?”
“Bớt nói nhảm đi, không phải mấy trăm đồng thôi sao?”
Người đàn ông tiện tay rút từ trong ngăn kéo ra một tập tiền, ném qua: “Không cần đếm. Nào nào nào, chơi cùng ông đây đi!”
Ngón tay gã búng ra bụi, đột nhiên thấy có người đi vào quán mạt chược, säc mặt không đổi nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó không ổn.
“Chờ một lát, ông đây đi vệ sinh đã!”
Gã lập tức kéo ngăn kéo ra, nhét hết tiền vào túi và bất chợt nhấc lên, chạy về phía nhà vệ sinh ở cửa sau.
“Cái quỷ gì vậy? Người thì lười mà ỉa đái thì lắm!”
“Mẹ nó, ai động vào tiền của anh chứ?”
Mấy người chửi mát nhau.
Người đàn ông không để ý, vội vàng lao về phía cửa sau rời đi. Khi quay đầu thấy không có ai đuổi theo, gã mới yên lòng.
“Muốn đi đâu?”
Nhưng đột nhiên ở trước mặt xuất hiện một bóng người, lạnh lùng nhìn gã.
Người đàn ông kia thấy có người ngăn cản mình, quay đầu lại muốn chạy, nhưng phía sau vừa vặn cũng có một người đang đứng.
“Các… các người là ai?”
Gã lập tức căng thẳng.
“Trương Kiếm của tập đoàn Lâm thị có phải là do anh giết không?”
Giang Ninh không muốn nói nhiều, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Trương Kiếm gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì cải”
Người đàn ông chợt biến sắc, vội vàng giải thích rõ: “Các.
người là ai? Mau thả tôi ra! Thả tôi raI”
“Giỏi ngụy trang, từng dụ dỗ phụ nữ và đứa trẻ, làm nghề sát thủ cũng đã được hai năm rồi.
Giang Ninh lạnh lùng nói thẳng: “Hết ăn lại nằm, nhậu nhẹt, chơi gái, đánh cược không gì không dính. Anh thật là sự người hoàn toàn cặn bãi”
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sao Giang Ninh cái gì cũng biết thế?
“Một trăm nghìn!”
Giang Ninh tát mạnh vào trên mặt gã, trực tiếp đánh cho.
người đàn ông da tróc thịt bong!
“Chỉ một trăm nghìn mà anh lại dám hại chết người thanh niên được tôi coi trọng!”
“A.”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở mảnh đất hoang vắng.
Răng của người đàn ông bay ra, máu trực tiếp từ trong miệng phun tới, trên gương mặt đầy vẻ khủng hoảng, thật chẳng khác nào nhìn thấy quỷ.
“Không phải tôi… Không phải tôi…”
Người đàn ông ngụy biện: “Anh bát nhầm người rồi!”
“A Cẩu!”
Giang Ninh quát lạnh một tiếng.
“Vâng!”
Anh Cẩu hoàn toàn không do dự, xông tới nắm lấy một ngón tay của người đàn ông và chợt dùng sức, rắc một tiếng, ngón tay của người đàn ông đã bị bẻ gấy.
DA Lại là một tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi vang lên.
Anh Cẩu không dừng lại, tiếp tục nắm lấy ngón tay thứ hai, cũng dùng sức trực tiếp bẻ gãy!
Mặt người đàn ông đã trở nên vặn vẹo, biến thành màu gan heo.
Trong mảnh đất bỏ hoang vắng vẻ không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, giống như có Lệ quỷ đang gào khóc vậy!
Giang Ninh đứng ở đó, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông không nhúc nhích.
Mà vẻ mặt anh Cẩu vô cảm lại giống như một người máy, nắm lấy ngón tay thứ năm của người đàn ông…
“Tôi nói! Tôi nói!”
Người đàn ông suy sụp, toàn thân run rẩy. Gã không ngờ mình chỉ nhận một nhiệm vụ, vì kiếm một trăm nghìn đồng mà tự nhiên trêu chọc phải hai người khủng khiếp.
như vậy: “Là tôi… Là tôi giả làm khách hàng, bỏ thuốc mê cho cậu ta rồi đẩy cậu ta xuống tầng!”
“Là tôi làm giả hiện trường, khiến người ta cho rằng cậu †a tự sát!”
Nhìn ánh mắt Giang Ninh, gã vội vàng lại nói: “Tờ giấy cũng do tôi để lại, trên nhiệm vụ kia yêu cầu phải để lại điều này, đây là nhiệm vụ bên phía lão Hắc, tôi không nhận thì cũng sẽ có người nhận thôi!”
Giang Ninh híp mắt, không nói gì. Anh Cẩu lập tức hiểu ý.
Anh ta nám lấy cảm của người đàn ông, hung hăng nói: “Lão Hắc… ở đâu?”