*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí dường như lập tức trở nên đông cứng.
Diệp Khinh Vũ ngây người, cô cảm thấy tai mình có vấn đề rồi, Giang Ninh đang nói gì vậy?
Khiến ác thiếu Tô Minh Toàn này xin lỗi cô? Mà cách xin lỗi còn là cô chọn!
Anh… anh nói đùa gì vậy!
Mà Tô Minh Toàn cững ngây người; dùrig tay móc móp lỗ tai, giống như nghe được chuyện cười mắc cười nhất thế giới vậy.
“Kêu tao xin lỗi? Mày muốn chết à!”
Tô Minh Toàn thét lớn: “Lưu Tiểu Đao! Chém chết hẳn cho tao!”
Ở Thành Hải này cũng không có vài người dám kêu hản xin lỗi, đừng nói đến người không biết từ đâu chui ra như: Giang Ninh, kêu hắn xin lỗi Diệp Khinh Vũ?
Hắn chán sống rồi à!
Nghe lời này của Tô Minh Toàn, Lưu Tiểu Đao lập tức vãy tay: “Lên!”
Trong chớp mắt mấy chục người đều lên vây lấy, ánh mắt cảnh giác nhưng cực kỳ hung ác.
“Xé miệng của nó ra cho taol”
Tô Minh Toàn cười lạnh, “Thứ chó gì dám nói chuyện với †ao như vậy, đánh nát tất cả răng nó cho tao!”
Lời vừa dứt thì mấy chục người xông lên!
Giang Ninh đứng đó vẫn bất động, Diệp Khinh Vũ ở phía sau vẫn bị dọa đến biến sắc, cơ thể run rẩy.
“Soạt —”
“Soạt —-”
Phía sau, anh Cẩu và lão Nhị di chuyển.
Loại rác rưởi này không lẽ còn cần Giang Ninh ra tay chắc?
Giống như hai con sói, lúc này anh Cẩu đang tức muốn điên, lại có người dám ở trước mặt họ chửi Giang Ninh là thứ chó, đây là tội chết!
“Âm đùng —”
Giống như quả bom vậy, mặt đất đã bị chân của họ đạp đến để lại dấu vết, chẳng qua chỉ trong chớp mắt anh Cẩu và lão Nhị liền xông vào trong đám người.
Mỗi người một đấm!
“Am “Âm!”
“Am”
Nếu hắn có bản lĩnh đánh chết đám anh Cẩu bọn họ thì làm gì có thể nhếch nhác đến nỗi đi cả chiều trên đường tỉnh, chân cũng bị cào nát à.
Nhưng Tô Minh Toàn đã hạ lệnh, hãn không dám không ra tay.
“Tao đánh chết bọn mày!”
Lưu Tiểu Đao thét lớn một tiếng, hy vọng giọng càng lớn có thể làm tăng khí thế của mình.
“Bốp!”
Nhưng hắn vừa đến trước mặt của Giang Ninh thì cả người liền bay ra ngoài, Giang Ninh ra tay lúc nào hắn cũng không biết, khuôn mặt ở trong không trung còn đang run rẩy, xương nứt rồi!
Tiếng kêu thảm k1ch thích Tô Minh Toàn, hoảng loạn lúng túng.
Hắn quay đầu phát hiện mấy chục thuộc hạ lúc này không một người còn đứng, tất cả nằm dưới đất ôm chân và bụng, kêu thảm liên tục.
“Bọn… bọn mày là ai!”
Tô Minh Toàn kinh sợ, “Mày dám động vào tao? Tao là cậu ba nhà họ Tô!”
“Bốp!”
Giang Ninh lật tay tát một cái, “Tao không cần biết mày là ai, làm sai thì phải xin lỗi, mày muốn xin lỗi thế nào?”
“Mày… mày muốn chết!”
Tô Minh Toàn che miệng thét lớn, “Người bên ngoài đâu?
Người bên ngoài đều vào đây hết cho tao!”
Hắn còn để lại mấy chục người ở bên ngoài, tất cả đều xông vào nhất định có đánh chết đám người này!
Nhưng kêu cả nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
“Bốp!”
Giang Ninh lại tát một cái, răng của Tô Minh Toàn đều bay ra ngoài: “Trả lời câu hỏi của tao, tao không có nhiều sự kiên nhẫn đâu”
“Mày, muốn xin lỗi thế nào?”