Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 402




Là một thủ đô quốc tế của phương Bắc, Thành Hải luôn có một vị thế lớn.

Không biết có bao nhiêu người đến đây theo đuổi ước.

mơ, nói là ở đâu cũng có cơ hội, một khi bắt được cơ hội liền có thể như hóa thành rồng!

Chỉ là rất nhiều người không hề biết rõ, loại cơ hội này mịt mù cỡ nào.

Nhiều hơn nữa là, những tài nguyên có thể chia sớm đã bị người khác chia sạch sẽ rồi, họ chẳng qua chỉ đang sức đầu mẻ trán vì những đồ ăn thừa mà thôi.

Mục đích mà họ phấn đấu cả đời chẳng qua chỉ là điểm bắt đầu của người khác mà thôi.

Tàn khốc nhưng rất thực tế.

Giống như Tô Minh Toàn vậy, vị cậu ba nhà họ Tô này, từ lúc sinh ra đã có hẫu thuận gia đình và địa vị mà người khác cả đời cũng khó chạm đến.

Khi nhận được điện thoại của Vương Vĩ nói là đã mang Diệp Khinh Vũ từ Đông Hải về rồi, hắn rất hưng phấn càng có chút tự đắc.

Chỉ thực hiện một kế hoạch nhỏ liền có người giúp hắn làm việc rồi, hoàn toàn không cần phải đích thân mạo hiểm, đi dây dưa với mấy tên chó mèo.

“kêu Vương Vĩ trực tiếp mang Diệp Khinh Vũ đến biệt thự của tao”

Tô Minh Toàn đứng dậy, cô gái quỳ trước mặt hắn lập.

tức cung kính cúi đầu, dùng sức mím môi.

“Cậu Tô, em đi sắp xếp ngay”

Lưu Tiểu Đao gật đầu, liền quay người gọi điện cho Vương Vĩ.

Hắn biết biệt thự đó là nơi Tô Minh Toàn chuyên dùng để làm một số chuyện, chỉ cần Diệp Khinh Vũ đến chỗ đó rồi, dù cô ta bị chơi chết cũng sẽ không có người biết!

“Diệp Khinh Vũ à Diệp Khinh Vũ, mày không phải là ca sĩ sao? Vậy âm thanh mà mày kêu ra nhất định rất hay”

Tô Minh Toàn cười lớn ha ha.

Hắn ra khỏi cười ngồi thẳng lên xe đua, nhanh chóng rời đi.

Lúc này.

Mấy người Giang Ninh vừa vào khu vực thành phố Thành Hải.

Nhìn thấy đâu đâu cũng là nhà cao tầng, ngựa xe như: nước, ánh mắt anh Cẩu nhìn thẳng tấp.

Đặc biệt có một số xe đua nhìn một cái là có thể nhìn ra giá cả không thấp, khiến hắn không nhịn được mà có chút ngưỡng mộ.

“Có loại xe, lúc sinh ra cậu không thể lái, cả đời này cũng không có cơ hội”

Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Nhưng bây giờ cậu có cơ hội rồi đấy”

Anh Cẩu trừng to mắt.

“Thích à?”

Giang Ninh chỉ chiếc McLaren ở xa xa, “Cố gáng thật tốt, quay về tặng cậu một chiếc”

“Cảm ơn đại cai”

Anh Cẩu lập tức hưng phấn.

Hắn biết Giang Ninh rất giàu có, tặng một chiếc xe đua mười triệu hoàn toàn không là gì cả, nhưng không làm không nhận lộc, không tạo ra chút thành tích thì bản thân cũng không có mặt mũi nhận.

Nâng cao thực lực bản thân còn có thể nhận được khen thưởng, có lúc anh Cẩu cũng cảm thán, mạng của mình thật tốt.

“Anh Giang, họ gọi đến rồi”

Nhìn thấy điện thoại vang lên, Vương Vĩ lập tức lấy ra, nhìn thấy số liền biết là người của Tô Minh Toàn.

“Nghe đi”

Giang Ninh nhàn nhạt nói.

Anh nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, thấy cô có chút căng thẳng, nhẹ gật đầu ý bảo cô không cần sợ.

“Alo?”

Vương Vĩ nhận điện thoại, bên kia điện thoại lập tức.

truyền đến giọng của Lưu Tiểu Đao, lạnh nhạt mà xấu xa.

“Đến đâu rồi?”

“Đường Trung Bộ”

“Đến thẳng sơn trang Du Lâm biệt thự số ba trong vòng nửa tiếng, nếu trễ ba mẹ mày còn có thể sống không thì khó nói rồi, hừ”

Lưu Tiểu Đao không chút khách khí, trực tiếp cúp máy.

Trên mặt Vương Vĩ có chút gấp gáp, nghĩ đến ba mẹ mình đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ, bị mấy tên súc sinh này sỉ nhục, trong lòng anh liền khó chịu.

“bi, đến nơi hắn nói”

Giang Ninh nói thẳng.

“Anh Giang, chúng ta cứ đến như vậy?”

Thấy trên xe chỉ có mấy người họ, vậy không phải trực.

tiếp đưa dê vào miệng hổ sao.

Dựa vào mấy người họ có thể cứu ba mẹ mình từ trong tay của Tô Minh Toàn sao?

Trong tay của Tô Minh Toàn đó, có nuôi không ít người giỏi võ, ai cũng cực kỳ hung á!

c “Nếu không cậu còn muốn mua chút quà mang qua?”

Anh Cẩu trừng mát một cái, “Đừng lề mề nữa, chuyện này vốn không cần đại ca đích thân đến, chẳng qua chỉ là hai ba tên tép riu, anh Cẩu tôi cũng đủ xử lý rồi!”

Hắn đã nghe Thập Tam nói rồi, mấy người gì đó của nhà họ Tô hoàn toàn không chịu nổi một nắm đấm.

Dù có thêm mấy chục người thì hai, ba người bọn họ.

cũng đủ xử lý rồi.

Nhưng Giang Ninh đến tuyệt đối không chỉ để cứu người thôi.

Xe hơi chuyển hướng đi thẳng đến khu biệt thự Du Lâm.

Kỳ lạ là Khinh Vũ lại không căng thẳng lắm, Giang Ninh ngồi ở bên cạnh, anh rất bình tĩnh khiến Diệp Khinh Vũ cũng bình tĩnh theo.

Dường như cô ấy chưa từng thấy sự lo lắng xuất hiện trên mặt của người đàn ông này.

Dường như người họ đến gặp không phải tên ác thiếu Tô Minh Toàn đó, mà chỉ là một con chó con mèo mà thôi.

Sự ung dung và bình thản này, dù là ông chủ của công ty Diệp Khinh Vũ cũng không có.

“Anh Giang, hy vọng ngài có thể cứu ba mẹ tôi ra, Vương Vĩ tôi chuyện gì cũng có thể làm!”

Vương Vĩ khẩn cầu nói, “Nhờ cả vào anh rồi!”