*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh không nói Lâm Vũ Chân chính là nữ chủ nhân của Đông Hải, chỉ cần là bạn của cô thì ở Đông Hải này sẽ không ai có thể làm hại.
Lâm Vũ Chân đơn thuần lương thiện, trước giờ không có tâm cơ nhưng lại không ngốc.
Người cô có thể coi là bạn thì tự nhiên cũng có thể tin tưởng được.
Giang Ninh rất rõ chuyện này chọ’iên sẽ không hỏi nhiều thêm một cầu nào nữa. = “Được rồi, bên đây chăm sóc xong rồi thì về nhà, mẹ nói tối nay đưa bạn em về nhà cùng ăn cơm/ Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, “Cùng chúc mừng chuyển nhà mới”
Lâm Vũ Chân gật đầu.
“Khinh Vũ, đến nhà tôi ăn đi, mẹ tôi nấu ăn rất ngon đó.”
Cô khoác tay Diệp Khinh Vũ đi ra ngoài, vừa áp thấp giọng nói, “Chúng ta phải đi nhanh một chút, nếu không ai đó giành đồ ăn thì chúng ta giành không lại anh ấy đâu!”
Diệp Khinh Vũ còn có chút mơ hồ, chưa kịp từ chối thì đã bị Lâm Vũ Chân kéo lên xe.
Cô cũng không tiện từ chối, Lâm Vũ Vũ Chân giúp cô giải quyết rắc rối lớn như vậy, bây giờ lại mời cô lại đến ăn cơm, Diệp Khinh Vũ thật sự cảm thấy rất cảm kích.
Ở Đông Hải này cô chỉ là người dưng, cô đơn lại không có chỗ dựa.
Thậm chí vừa nãy chút nữa là bị người khác mang đi, nếu cô thật sự rơi vào tay của Tô Minh Toàn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Giang Ninh lái xe đưa Lâm Vũ Chân và Diệp Khinh Vũ đến biệt thự.
Tuy biết Lâm Vũ Chân nhất định không thiếu tiền nhưng nhìn trang trí của biệt thự này, Diệp Khinh Vũ vẫn có chút chấn động.
Nếu cô biết cả dãy mười biệt thự này đều là của nhà Lâm Vũ Chân sợ là sẽ càng chấn động!
“Hoan nghênh hoan nghênh, vị này chính là bạn của Vũ Chân đúng không?”
Nghe thấy tiếng động, Tô Mai đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ thì mắt bất giác sáng lên, “Cô bé xinh đẹp quá”
“Chào dì, con là Diệp Khinh Vũ, cảm ơn dì đã khen ạ”
Diệp Khinh Vũ gật đầu, vui vẻ nói.
Cô có thể nhìn ra Tô Mai là người rất hiền lành, vừa vào nhà của Lâm Vũ Chân liền có một cảm giác thân thiết khó giải thích.
“Các con ngồi đi, cơm nước sẽ xong nhanh thôi”
Tô Mai lại đi vào bếp.
Lâm Vũ Chân kéo Diệp Khinh Vũ ngồi xuống sofa, bản thân cô cũng chưa biết bố cục và kết cấu của cả biệt thự, chỉ có thể ngồi ở phòng khách.
Giang Ninh cũng không quản, không nói chen vào, chủ đề giữa phụ nữ không phải thứ hắn có thể tham gia.
Hán dứt khoát đi vào bếp giúp Tô Mai rửa rau.
“Người nhà của cô thật tốt”
Diệp Khinh Vũ có chút ngưỡng mộ nói, “Có một người mẹ thương cô, có một người chồng yêu cô, khiến người khác ngưỡng mộ chết đi được đấy”
Lâm Vũ Chân mỉm cười, híp mắt giống như hai vầng trăng khuyết.
Cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, tuy có lúc sẽ nghĩ thật sự rất giống nằm mơ, nhưng dù là mơ bản thân cũng phải thông qua cố gắng khiến bản thân không ngừng trở nên ưu tú, để khiến giấc mơ thành hiện thực.
“Cô thì sao?”
Cô nhìn Diệp Khinh Vũ nói.
“Tôi à?”
Đột nhiên Diệp Khinh Vũ có chút kỳ vọng.
Dù sao cũng lấy lại được chút mặt mũi rồi đúng không?
Lời vừa dứt bên ngoài lại truyền đến tiếng xe hơi.
“Lão Tam, ở lại nhà ăn cơm đi”
Ngoài cửa, Lâm Văn đang nói chuyện với lão Tam.
“Ài, được rồi! Cháu đi đậu xe đãI”
Lão Tam cũng không khách khí, hán biết nếu bản thân khách khí ngược lại sẽ khiến Lâm Văn tức giận.
Lâm Văn đi vào nhà mới, tâm trạng rất tốt, đặc biệt là khi nghe Lâm Vũ Chân nói mang bạn về nhà ăn cơm thì càng vui vẻ.
“Vũ Chân!”
“Bai”
Lâm Vũ Chân đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Văn, nhận cặp đi làm trong tay rồi giới thiệu, “Đây là Diệp Khinh Vũ, bạn của con”
Cô cố ý nói rõ ba chữ Diệp Khinh Vũ hơn một tí.
Diệp Khinh Vũ cũng đứng dậy khách khí gật đầu, nói: “Chào chú”
Tiếp theo, cô có chút kỳ vọng nhìn Lâm Văn.
“Diệp Khinh Vũ?”
Lâm Văn khẽ nghiêng đầu, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Diệp Khinh Vũ càng kỳ vọng rồi, Lâm Vũ Chân cũng nhìn Lâm Văn, dường như đợi ông kinh ngạc la lên, Diệp Khinh Vũ không phải chính là cô ca sĩ rất nổi tiếng sao!
“Khinh Vũ, tên rất hay, ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh!”
Ai ngờ Lâm Văn chỉ nói một câu như vậy, “Bạn của Vũ Chân, nhà chú rất hoan nghênh, con tự nhiên, cứ coi như nhà mình là được!”
Nói xong Lâm Văn liền cởi nút tay áo ra, xắn tay áo lên đi thẳng vào bếp.
“Bà xã, anh tan làm rồi, anh đến giúp eml”
Nhìn Lâm Văn đi vào bếp, Diệp Khinh Vũ và Lâm Vũ Chân nhìn nhau, cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Diệp Khinh Vũ làm sao cũng không ngờ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lâm thị, người đàn ông có địa vị có thể nói là cực cao ở Đông Hải, chuyện đầu tiên khi về nhà là vào bếp giúp vợ nấu cơm?
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lâm Vũ Chân nói trước đây sẽ không vui nhưng bây giờ sẽ không như vậy.
Ở trong gia đình chỗ nào cũng dịu dàng này, muốn không vui cũng khó.
Hai người ngồi trên sofa nói chuyện, rất nhanh cơm nước đã xong rồi, mọi người cùng ngồi ăn cơm, cảm giác mà nhà họ Lâm cho Diệp Khinh Vũ là khiến cô kinh ngạc và ngưỡng mộ hết lần này đến lần khác.
Cô thậm chí phát hiện ra vợ chồng Lâm Văn đối xử với tài xế của mình cũng giống như con cái của mình vậy, lúc nào cũng gáp đồ ăn cho anh ta.
Bầu không khí gia đình như vậy thật sự rất khiến người khác ngưỡng mộ.
“Thời gian này cô ở nhà đi, chuyện giải quyết rồi mới quay về”
Sau bữa cơm, Giang Ninh mở miệng, Diệp Khinh Vũ cảm thấy có chút phiền phức, vừa tính từ chối, Giang Ninh liền xua xua tay, “Vũ Chân hiếm khi gặp được người nói chuyện hợp, em ấy cũng sẽ không chịu để cô ở khách sạn một mình đâu”
“Cảm ơn, chuyện của tôi…”
“Đều là chuyện nhỏ thôi”
Giang Ninh nói xong liền đi vào bếp, cắt trái cây cho Lâm Vũ Chân.
Lúc này.
Nhà họ Tô, Thành Hải!
Nhìn Lưu Tiểu Đao nhếch nhác đến cực điểm ở trước mặt, khuôn mặt của Tô Minh Toàn giống như màu của gan heo vậy.
“Thứ vô dụng! Phế vật! Phế vật!”
Một chân đá lên người Lưu Tiểu Đao, tức giận khó kiềm chế, “Tao kêu bọn mày đi Đông Hải bắt người, chúng mày đi làm gì rồi?”