Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 390




Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, nói lời bá

đạo nhất, nhưng rõ ràng lại có cảm giác đầy yếu đuối,

Diệp Khinh Vũ không thấy mắc cười mà cực kỳ cảm

động.

Lâm Vũ Chân chỉ là một cô gái!

Một cô gái yếu đuối!

Lại dám bảo vệ bản thân như vậy.

“cản Eh có, vũ Ất đế N 3

Giọng của Diệp Khinh Vũ có chút nghẹn ngào, không cần

biết Lâm Vũ Chân có thể giúp bản thân không, chỉ dũng

khí này thôi cũng đáng để Diệp Khinh Vũ cảm động rồi.

“Không cần cảm ơn, vì cô cũng là người tốt”

Lâm Vũ Chân nói, “Nếu cô là người xấu, tôi đụng phải cô,

cô sẽ lừa lọc tôi, đúng không?”

Diệp Khinh Vũ bật cười, cô ấy thật sự không nhịn được

rồi.

Lừa Lâm Vũ Chân?

Cô ấy chỉ dựa vào điểm này mà dám khẳng định bản

thân là người tốt.

Lâm Vũ Chân đương nhiên biết, ở Đông Hải trừ khi thấy

mình sống lâu quá rồi mới dám ăn vạ lừa tiền của Lâm

Vũ Chân.

Diệp Khinh Vũ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, nhìn cô

gái đơn thuần lương thiện không bị xã hội làm bẩn.

Trong lòng cô rất ngưỡng mộ.

“Đi, tôi dẫn cô đi!”

Lâm Vũ Chân trực tiếp lái xe đến câu lạc bộ thiên nhiên.

Trên đường đi, cô biết được Diệp Khinh Vũ vì từ chối bị

quy tắc ngầm, tát cậu ba nhà họ Tô một cái, vì thế đắc

tội người đó rồi chạy đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân càng

tức giận.

Họ có thể bắt nạt một cô gái như vậy sao?

Hèn gì cô nghe ra được Diệp Khinh Vũ không vui từ bài

hát của cô.

Lâm Vũ Chân lập tức nhớ đến lúc trước khi bản thân

quen biết Giang Ninh, còn làm việc ở Lâm thị trước đây,

lúc chịu các loại bắt nạt và uất ức thì lập tức thấy khó

chịu.

Không cần biết thế nào, cô nhất định giúp Diệp Khinh Vũ,

không thể để cô ấy bị bắt nạt.

Xe chạy đến câu lạc bộ thiên nhiên, lập tức có người đi

trước dẫn đường.

“Chị dâu!”

Cửa xe mở ra, một nhân viên lập tức cung kính hô lên.

Anh rất cung kính nhưng trên mặt không hề thấy chút sợ

hãi nào, điều này khiến Diệp Khinh Vũ càng ngạc nhiên.

“Vất vả cho anh rồi”

Lâm Vũ Chân gật đầu, cười đưa chìa khóa xe cho phục

vụ rồi kéo Diệp Khinh Vũ đi vào.

“Chào chị dâu!”

“Chào chị dâu!”

Từ lúc bát đầu bước vào cửa, mỗi người nhìn thấy Lâm

Vũ Chân đều cung kính chào hỏi, đều lễ phép cung kính

nhưng không chút sợ hãi.

Diệp Khinh Vũ có chút không hiểu, rất hiển nhiên thân

phận của Lâm Vũ Chân không tầm thường, mấy người

này đối với cô rất kính trọng nhưng thông thường người

có thân phận như vậy, thuộc hạ đều sẽ sợ hãi.

Mấy người trước mắt lại không nhìn ra chút sợ hãi nào,

chỉ có tôn trọng và yêu thích.

Cô ấy quay đầu lại mới phát hiện, mỗi người chào hỏi

Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân đều không qua loa lấy lệ,

cũng sẽ lễ phép gật đầu cười chào hỏi.

Cô lại có thể gọi tên của mỗi người!

Diệp Khinh Vũ lập tức hiểu rồi.

“Chị Trương, em mang bạn đến dùng máy xông hơi.”

Lâm Vũ Chân nói với quản lý.

“Được, chị đi sắp xếp ngay!”

Chị Trương mỉm cười nói, “Sáng nay mới nhập trái cây

của mùa này, chị kêu người đưa đến phòng vip nhé.”

“Cảm ơn chị Trương!”

Lâm Vũ Chân kéo Diệp Khinh Vũ đi về phòng vip chuyên

sắp xếp cho cô.

Câu lạc bộ thiên nhiên rất lớn, đến nay được tính là câu

lạc bộ nghỉ ngơi lớn nhất của Đông Hải, mà đây cũng là

chỗ nghỉ ngơi Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân bọn họ, cho nên an toàn và

phục vụ đều là tốt nhất.

“Đây là nhà cô sao?”

Diệp Khinh Vũ nhìn phòng vip được trang hoàng tỉnh tế,

rất hiển nhiên nơi này đẳng cấp không thấp, dù là thành

phố lớn như Thành Hải cũng chưa chắc có mấy nhà quy

mô như vậy.

“Của bạn tôi”

Lâm Vũ Chân biết đây là sản nghiệp của Hoàng Ngọc

Minh.

Nhưng cô cũng rõ, Hoàng Ngọc Minh và Giang Ninh

từng ở chung một hầm cầu, bạn tốt Cái Bang đó, cô

không cần phải khách khí, “Nhưng cô không cần khách

khí, coi như nhà mình là được rồi”

Diệp Khinh Vũ không biết nên khóc hay cười, của bạn lại

coi như nhà mình, người bạn này thật sự là bạn tốt.

EEhU°s

Rất nhanh, máy xông hơi chuẩn bị xong rồi, hai người

nằm trên giường mát xa, kỹ thuật viên nghiêm túc mát

xa cho họ.

“Quan trọng nhất là chân của cô, yên tâm đi, tay nghề

của chị Lưu rất tốt, bảo đảm ngày mai cô có thể đi lại

bình thường”

Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ vẫn có

chút căng thẳng, lo lắng trên mặt vẫn không che giấu

được.

“Đừng lo, ở đây rất an toàn, không ai có thể gây chuyện ở

đây đâu”

Lời này không phải Giang Ninh nói mà là Hoàng Ngọc.

Minh nói với cô, là vì muốn cô có thể thả lỏng hoàn toàn

mà nghỉ ngơi ở đây, “Tôi gọi điện cho chồng tôi nói một

tiếng”

Diệp Khinh Vũ gật đầu, trong lòng dần thả lỏng.

Cô cảm kích Lâm Vũ Chân, không cần biết có thể giúp

bản thân không, cô đã không có đường lui rồi.

Có lẽ ở đây còn có chút hy vọng.

Nói chung đến lúc đó nếu Lâm Vũ Chân thật sự không

thể giúp được bản thân, vậy cô sẽ không liên lụy Lâm Vũ

Chân, trong lòng Diệp Khinh Vũ đã nghĩ xong rồi.

Tất cả đều buông ra rồi, cô ngược lại thả lỏng hoàn toàn,

nếu thật sự không có kết quả tốt, vậy bây giờ càng nên

hưởng thụ thật tốt.

Lúc này.

Khu biệt thự Ung Cảnh Đài.

Tất cả đồ gia dụng đều mới tinh, đều là tâm ý của sếp

Vạn, chọn cái tốt nhất tặng qua, còn kêu một đội dọn vệ

sinh chuyên phụ trách vệ sinh nhà cửa và các dịch vụ

khác.

Mắt Tô Mai có chút đỏ khi nhìn thấy căn nhà lớn thế này,

†âm trạng kích động càng không thể áp chế.

“Trước giờ mẹ chưa từng nghĩ bản thân có một ngày ở

biệt thự.”

Bà vừa cười vừa sắp khóc rồi.

Không lâu trước một nhà ba người còn chen chúc trong

khu hẻm nhỏ cũ nát, mùa đông lạnh, mùa hè nóng,

thường thấy sâu muỗi chuột, còn ¡ trộm ngòm nhó,

nhưng bây giờ biệt thự lớn trước mắt rồi!

“Mẹ, vậy mẹ phải nghĩ, nghĩ nhiều hơn nữa”

Giang Ninh liền cười nói, “Không chỉ ở biệt thự còn có

thể ngồi du thuyền, cái gì đều có thể nghĩ, chỉ cần mẹ

muốn làm, thích làm, con rể sẽ giúp mẹ hoàn thành”

Tô Mai không nhịn được mà ngừng khóc mà cười.

“Thằng nhóc này, mẹ cũng có tuổi rồi, làm sao còn có

nhiều suy nghĩ như vậy, mẹ chỉ hy vọng người nhà đều

bình an khỏe mạnh là được”

“Mẹ có tuổi hồi nào?”

Giang Ninh nghiêm túc nói, “Mẹ nói như vậy thì mấy bà

dì thật sự sẽ đố ky chết mất”

Tô Mai gõ trán Giang Ninh một cái, “Chỉ con biết dỗ mẹt”

“Ài, sao con không phải con trai ruột của mẹ chứ?”

Dừng một chút, bà lại nói, “Vẫn là làm con rể tốt hơn, nếu

là con trai không chừng chỉ biết chọc tức mẹt”

Giang Ninh cười lớn.

Điện thoại vang lên, là Lâm Vũ Chân gọi đến, Giang Ninh

bắt máy, bên kia truyền đến giọng của Lâm Vũ Chân.

“Chồng à, em mới quen một người bạn, có người muốn

bắt nạt cô ấy, anh có thể bảo vệ cô ấy không?”

Lâm Vũ Chân hỏi có chút cẩn thận, nói lại hết sự việc

cho Giang Ninh nghe.

Trong lòng cô thực ra có chút căng thẳng, vừa nấy vì tức

giận nên không quan tâm nhiều như vậy, lúc này báo cáo

tình hình với Giang Ninh, Lâm Vũ Chân thật sự có chút lo.

lắng.

Giang Ninh nghe Lâm Vũ Chân nói là bản thân nói với cô

ở Đông Hải không ai là cô chọc không nổi, trầm mặc

một lúc.

Điều này lập tức khiến Lâm Vũ Chân càng căng thẳng

rồi.

“Ông xã, không phải là em gây họa rồi chứ?”

“Anh muốn hỏi, anh nói những lời này lúc nào?”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân càng hoảng sợ.

Giang Ninh chưa từng nói sao?

Hình như anh từng nói qua mà! Hay là bản thân nhớ

nhầm rồi?

“Anh nói không phải là ở Đông Hải”

Giang Ninh bá đạo nói, “Em nhớ rõ đây, anh nói là toàn

thế giới, đều không có người em chọc không nổi!”