Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 384




Giang Ninh không từ chối khác.

Một cách lịch sự giống người Câu này của hẳn khiến mặt sếp Vạn lập tức căng thẳng.

Ông nào có ý này!

“Không phải, anh Giang, tôi không phải ý này, tôi chỉ là..”

“Ông không có ý này nhưng bị người khác biết được thì sẽ cho là vậy, cảm †ấy Giang Ninh tôi ức hiếp người ` khác, cưỡng đoạt, cướp biệt thự của ông, vậy danh tiếng của tôi phải làm sao?”

Sếp Vạn càng hoảng hốt, lập tức đứng lên muốn giải thích nhưng nhất thời miệng lại nói lắp, nói không nên lời.

“Kinh doanh chính là kinh doanh, làm hỏng quy tắc đối với ai cũng không tốt, ý tốt của sếp Vạn chúng tôi xin nhận”

Giang Ninh xua tay, “Sếp Vạn nếu muốn phát triển tốt hơn ở Đông Hải, vậy thì cố gắng mở rộng nhà có chất lượng tốt hơn, hồi đáp lại cho người dân của Đông Hải, chỉ cần là một công ty có lương tâm, tôi đảm bảo ông ở.

Đông Hải sẽ ngày càng tốt hơn”

Nghe lời này của Giang Ninh, sếp Vạn mới biết không phải Giang Ninh tức giận càng không phải trách cứ ông, mà đang chí bảo ông!

Ông lập tức đứng thẳng người cung kính nói: “Họ Vạn tôi nhất định nhớ kỹ chỉ bảo của anh Giang!”

“Ừ, vậy tôi thay mặt người dân của Đông Hải cảm ơn ông trước”

Nói xong, Giang Ninh đưa nửa gói bim bim còn lại cho sếp Vạn, cười nói, “Nếm thử xem, mùi vị không tệ đâu”

Sếp Vạn còn hơi mơ hồ, hai tay cầm gói bim bim, tròng mắt hơi đỏ.

Đây là Giang Ninh tặng ông!

Đây là Giang Ninh cho ông nếm thử!

Ông phải mang về cúng!

Ông nhẹ giọng cảm ơn, cầm gói bim bim rời đi.

Nhìn thấy một người gần năm mươi như sếp Vạn, ở trước mặt Giang Ninh lại như học sinh nhìn thấy thầy giáo, bộ dạng cung kính, Giang Ninh tặng có nửa gói bim bim cũng có thể hưng phấn thành như vậy.

Cô biết người chồng này của mình thật sự rất khiến người khác khâm phục.

“Anh đưa bim bim cho người khác, em còn chưa ăn được mấy miếng đâu.”

Cô cố ý nói.

“Cái này thì dễ”

Giang Ninh kéo tay Lâm Vũ Chân, cười nói, “Anh dẫn em đi cướp của tiểu Triệu, cô ấy còn một gói!”

Lúc này, trong một khách sạn nằm ở thủ đô quốc tế Thành Hải.

Trong phòng vip, ăn uống linh đình, mấy người đàn ông mặt đỏ ửng, rất hiển nhiên gan cũng lớn hơn tí, bắt đầu động tay động chân.

“Bốp!”

Đột nhiên, một tiếng đánh giòn đanh khiến cả phòng vip đều im lặng.

“Diệp Khinh Vũ! Mày dám đánh tao!”

Một người đàn ông mập mạp lập tức trừng mắt, “Mày chỉ là một đứa ca sĩ, thật sự tưởng tao không dám giết mày à!”

Mặt Diệp Khinh Vũ đầy sợ hãi, gấp gáp lùi về sau mấy bước rồi xông đến cửa, thấy có người muốn đến bắt mình thì lập tức kéo cửa chạy ra ngoài.

Cô chạy về khách sạn của mình, dùng nước lạnh tạt lên mặt, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà chảy xuống.

“Khinh Vũ!”

Người quản lý đuổi theo, trên mặt đầy lo lắng, “Sao cô kích động vậy! Hắn ta không phải người cô có thể đắc.

tội đâu!”

Diệp Khinh Vũ cắn răng.

“Tôi là ca sĩ, không phải làm gái!”

Người quản lý cũng bất lực, đối với một nghệ sĩ thì mấy tiệc rượu là điều khó tránh.

Mấy người đến với mục đích không đơn thuần càng khó xử lý.

Mỗi người đều có thực lực nhất định trong giới giải trí, một khi đắc tội rồi, không nói đến con đường sau này không dễ đi, thậm chí còn bị nguy hiểm đến tính mạng.

Dù cho Diệp Khinh Vũ hiện đang là ca sĩ nổi tiếng trong nước, vẻ ngoài ngọt ngào, người hâm mộ có vô số.

Nhưng con gái càng đẹp thì càng nguy hiểm trong giới giải trí.

“Thiếu gia đó chúng ta đắc tội không nổi, đến ông chủ của chúng ta cũng không thể”

Người quản lý rất đau đầu, anh liếc nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, “Hay là cô cúi đầu nhận sai với hắn, có lẽ hắn sẽ tha cho cô?”

Diệp Khinh Vũ nhìn người quản lý của mình, trên mặt lóe lên tia tổn thương.

“Không”

Diệp Khinh Vũ kiên quyết nói, “Người nên xin lỗi là hắn!

Tôi sẽ không xin lỗi!”

“Hắn ta sẽ lấy mạng cô đó!”

Người quản lý gấp gáp.

Đột nhiên cửa phòng khách sạn bị người ta dùng sức.

đập.

“Mở cửa! Mở cửa cho tao! Diệp Khinh Vũ ở trong đó đúng không? Kêu cô ta cút ra xin lỗi thiếu gia của bọn †ao nhanhl”

Sắc mặt Diệp Khinh Vũ thay đổi, chúng đuổi đến nhanh Vậy sao?

Mấy tên khốn này, chúng thật sự muốn bức chết cô sao.

“Khinh Vũ! Nhanh!”

Người quản lý phản ứng cực nhanh, “Cô nhanh trốn đi, tôi dụ họ đi chỗ khác, cô chạy đi!”

“Tôi có thể đi đâu được?”

Trong nước làm gì có chỗ an toàn nữa, nghe nói tên kia là người của một gia tộc rất có thế lực, hoàn toàn không phải người cô có thể đắc tội được.

“Đi Đông Hải! Đi Đông Hải!”

Người quản lý liền thét lên, đột nhiên anh nhớ lại lời đồn đã được nghe, có một thành phố gọi là Đông Hải, đó là cấm địa, không ai dám ngang ngược ở chỗ đó!