*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người Dương Hoàng đột nhiên quay đầu, đêm hôm như vậy ai lại đến nhà họ Dương cơ chứ?
Dương Tiêu ngả lưng trên ghế, khi nhìn thấy khuôn mặt của người ở trước cửa, cả người cô ta lập tức nhảy dựng lên, trong mát lập tức bộc phát sát ý nồng đậm!
“Giang Ninh!”
Cô ta không ngờ tối nay Giang Ninh lại đến Kiến Châu, thậm ehf còn đến nhà họ Dương!”
“Giang Ninh! Mày.€hinh là Giang Ninh!”
Nghe thấy cái tên này, mắt Dương Đống đỏ lên, người trước mặt chính là Giang Ninh – người đã giết Dương La Lâm?
Hắn lại dám đến Kiến Châu?
“Chính là tôi.”
Giang Ninh gật đầu, “Nhìn bộ dạng của các người thì hình như không hoan nghênh tôi cho lắm nhỉ”
Hắn vỗ tay nói: “Nhưng tôi lại đến đấy để chúc thọ ông cụ đấy”
Nghe thấy lời này, mấy người Dương Đống đều ngây.
ngẩn, Dương Đống sắp đại thọ thật nhưng bây giờ họ làm gì có tâm trạng để tổ chức cho ông ta, vậy mà Giang Ninh lại biết, còn đến tặng quà?
Dương Đống ngẩng đầu nhìn một cái, bên ngoài, lão cửu và Thập Tam cùng nâng một cái đồng hồ đi thẳng vào trong.
“Ruỳnh”
Đồng hồ lớn rơi xuống đất phát ra tiếng rất lớn, chấn động khiến màng nhĩ cũng có chút đau.
“Chút quà nhỏ không thể hiện hết thành ý”
Giang Ninh cười nói.
Nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn đó, sắc mặt của Dương Đống dần trở nên xanh xám, tiếp đó lại tím tái, cuối cùng là đỏ ửng lan đến cổi “Mày… mày muốn chết!”
Dương Đống tức điên rồi!
Giang Ninh tặng đồng hồ cho ông ta!
Nguyền rủa ông ta chết!
Ông ta phụt ra một ngụm máu, đứng cũng không vững, ngồi thẳng xuống ghế, hai tay nám chặt tay vịn.
“Giết hắn đi! Nhanh giết hắn!”
Ông ta hét lớn với Dương Tiêu, khuôn mặt hung tợn, “Tụi bây giết hắn rồi! Nhà họ Dương sẽ là của bọn mày, cho bọn mày hết!”
Dương Đống lớn tiếng thét, thét xong cả người đều suy yếu.
Giang Ninh đứng đó, trên mặt vẫn mỉm cười, hoàn toàn không tức giận.
“Hình như ông không thích món quà này nhỉ”
Hắn thở dài, “Uổng phí tấm lòng của tôi rồi”
“Giang Ninh!”
Đến thẳng Kiến Châu, giao mạng vào tay họ.
Đây không phải đồ ngu sao!
Dương Tiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi số của Nhan Sùng, bảo hắn lập tức mang người đến nhà họ Dương.
Cô ta vừa gọi điện vừa nhìn chằm chằm Giang Ninh, đề phòng Giang Ninh động thủ ngay bây giờ.
Nhưng không ngờ Giang Ninh chỉ đứng đó, bình tĩnh nhìn cô ta.
Giống như không chút sợ hãi.
“Tút tút…
Điện thoại vang một hồi cũng không thấy ai nghe máy.
Nhan Sùng này, bây giờ đi làm gì rôi?
Không phải bảo hắn sắp xếp cho ngũ hổ Kiến Châu mở tiệc cho mấy anh em dưới trướng, ngày mai san bằng Đông Hải, gi ết chết Giang Ninh à!
“Không sao, không cần gấp, cô tiếp tục gọi đi”
Giang Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống, Hoàng Ngọc.
Minh đi thẳng đến trước mặt Dương Đống lấy ấm trà trước mặt ông ta qua rót một chén cho Giang Ninh.
Dường như đây không phải ở nhà họ Dương mà ở nhà của Giang Ninh.
Sắc mặt Dương Hoàng khẽ thay đổi, có dự cảm không tốt.
Giang Ninh quá mức bình thản, bình tĩnh đến khiến người khác có chút sợ hãi.
Còn mấy người hắn dẫn đến tuy đứng đó không nói chuyện nhưng trên người mỗi người đều toả ra hơi thở dũng mãnh!
Giống như… mãnh thú đáng sợ nhất trong rừng nguyên thủy!
Những đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm về phía này, khiến mấy người nhà họ Dương có cảm giác như sắp bị nuốt chửng đến nơi!
“Tút tút tút..”
Sắc mặt của Dương Tiêu có chút khó coi, gọi số của Nhan Sùng một lần nữa.
Gọi được rồi!
Trên mặt cô ta lập tức có chút vui mừng.
“Nhan Sùng! Anh đang ở đâu!”
Dương Tiêu lớn tiếng nói, “Anh lập tức mang …”
Cô ta còn chưa nói xong, trong viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hơn nữa còn mang theo hơi thở gấp gáp nặng nề, Nhan Sùng đã chạy đến nhà họ Dương rồi!
“Cô cả, tôi đến nhà các cô rồi, mọi người… nhanh…
nhanh chạy đi, Giang Ninh đó đến rồi.
Nhan Sùng gấp gáp xông vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Ninh ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Cả người giống như bị điện giật, điện thoại trong tay rơi xuống đất bộp một tiếng!