Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 374




Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, nhảm nhí!”

“Để chúng biết là ai mới là vua của thế giới ngầm khu vực Đông Nam!”

“Giết hết người của thế giới ngầm Đông Hải!”

“Giết chúng!”

“Giết! Giết! Giết!”

Sĩ khí ngày càng cáo, tiếng gầm động trời! 2 Nhan Sùng kêu người đổ đầy rượu vào nồi, trong khung đặt đầy bát rượu.

Đây là rượu trước khi họ xuất chinh!

“Uống rượu này rồi chúng ta sẽ san bằng Đông Hải!”

“San bằng Đông Hải!”

“San bảng Đông Hải!”

Ai ai cũng la hét, lên trước múc một bát rượu từ trong rồi, ừng ực uống, sau đó đập nát cái bát trong tay!

Một trăm mấy người lúc này sát khí trỗi dậy đến cực điểm, hận không thể lập tức xông đến Đông Hải, đại sát bốn phương.

Nhìn thấy sĩ khí như vậy, Nhan Sùng rất hài lòng.

Hắn rất giỏi kích động sĩ khí, có khí thế như vậy, ấm địa Đông Hải chắc chắn tan nát!

Đứng kế bên hắn chính là ngũ hổ của Kiến Châu trong lời đồn!

Trừ Sơn Hổ và Liệp Hổ mấy ngày trước theo Dương Tiêu đến thành phố Thiên Hải, ba người còn lại thực lực cũng không yếu.

“Nhiệm vụ của các cậu chính là giết Giang Ninh, cùng với rác rưởi bên cạnh hắn!”

Nhan Sùng lạnh lùng nói, “Nghe nói Giang Ninh đã huấn luyện ba mươi người, lần trước sau khi thám tính, có chắc chắn không?”

“Hừ, chẳng qua chỉ có vậy!”

Sơn Hổ cười lạnh một tiếng, “Một mình tôi có thể giết mười tên!”

Ngạo mạn đến cực điểm!

Hắn hoàn toàn không bỏ anh Cẩu bọn họ vào trong mắt, lần trước nhiều người như vậy vây đánh hẳn và Liệp Hổ hai người, nếu họ dùng hết sức, hôm đó ít nhất phải chết năm người.

“Được!”

Nhan Sùng gật đầu, “Quan trọng nhất là giết Giang Ninh, còn mấy thứ chó khác không quan trọng!”

“Nếu Giang Ninh đó trốn thì sao?”

Liệp Hổ nhịn không được nói, “Chúng ta phải giết mấy thứ chó đó trước mới đi tìm Giang Ninh?”

“Hừ, nếu hắn làm rùa rụt cổ trốn đi, vậy thì giết sạch mấy tên khác! Bao gồm người phụ nữ bên cạnh hắn!”

Mắt Nhan Sùng lạnh lẽo.

Hắn rất hiểu lòng người.

Nếu Giang Ninh bỏ trốn, vậy thì những người khác sẽ bị giết sạch, Giang Ninh cũng chỉ có thể chết càng thảm hơn.

“Hy vọng mày đừng trốn”

Nhan Sùng nói bằng giọng quái gở.

“Tao đương nhiên sẽ không trốn”

Đột nhiên cửa lớn của viện bị người đá mở, ầm một tiếng cực lớn, cửa lớn sầm một tiếng đập xuống đất, bụi bay tung tóe!

Biểu cảm của Nhan Sùng thay đổi, ngẩng đầu lên.

Giang Ninh!

Anh lại đến Kiến Châu!

Anh lại dám đến Kiến Châu!

“Tao không những không trốn còn chủ động đưa đến tận cửa rồi đây”

Giang Ninh bước vào, bộ dạng nhàn nhã tản bộ, dường như đang đi trong viện nhà mình, hai tay để sau lưng, trên mặt còn mang ý cười.

“Không biết bọn mày có hoan nghênh tao không?”

Theo sau Giang Ninh chỉ có Hoàng Ngọc Minh và mười lăm người anh Cẩu bọn họ, Nhan Sùng đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là cười lớn.

“Ha ha ha! Mày lại tự đến tìm cái chết!”

Hắn không ngờ Giang Ninh lại ngu xuẩn như vậy.

Anh thật sự cho rằng bản thân vô địch sao?

Đây là Kiến Châu!

Là địa bàn của họ, khoan nói ngũ hổ của Kiến Châu mạnh vô địch, so với Tàn Kiếm trước đó còn mạnh hơn, chỉ dựa vào đám thuộc hạ cũng có thể trực tiếp gặm đến xương của Giang Ninh cũng không còn.

“Nếu mày tự đến tìm cái chết vậy đỡ tốn việc cho bọn †ao rồi!”

Nhan Sùng vẫy tay một cái, “Vây chúng lại cho tôi!”

Ngay lập tức một đám người vừa nãy hưng phấn càng hưng phấn hơn.

Họ không ngờ người muốn giết lại chủ động đến tận cửa.

Có người ngu như vậy sao?

Trước giờ chưa từng thấy qua!

Rầm rầm.

Hơn một trăm mấy người trực tiếp vây lấy mấy người Giang Ninh, mấy người phía sau nâng cửa lớn lên, khóa lại lần nữa, chặn đường chạy trốn của đám người Giang Ninh.

Nhìn thấy xung quanh mắt ai cũng hưng phấn đỏ như máu, Giang Ninh vẫn bình thản.

Mặt không gợn sóng, tâm trạng không hề thay đổi.

Dù bị đám chó vây lấy thì cũng không có gì đáng căng tháng đúng không.

“Giết chúng rồi mới san bằng Đông Hải sau!”

Nhan Sùng nói, “Cái gì mà cấm địa Đông Hải, tao phải để tụi mày biết, đắc tội cô cả thì sẽ có hậu quả gì!”

Sắc mặt hắn tối sầm, trong mắt hiện lên sát ý: “Giết cho Tôi!

Lời vừa dứt, tất cả mọi người di chuyển rồi!

Trực tiếp vung vũ khí lao về hướng đám người Giang Ninh.