Dương Tiêu lau máu trên khóe miệng, ha ha cười lớn, bộ dạng rất điên cưồng.
Nói xong cô ta liền lên xe, ngũ hổ cảnh giác nhìn Giang Ninh, từng người lên xe rồi lập tức quay đầu rời đi.
“Đại ca, tại sao không giữ chúng lại?”
Anh Cẩu nhịn không được nói.
Với thực lực của Giẩng Ninh, muốtgiữ chúng lại nhất định không có vấn đề gì cả, hơn nữa còn có bọn họ ở.
đây, dù có chết cũñg không thể buông tha cho mấy tên khốn đó!
“Không vội”
Giang Ninh nói, “Thời cơ chưa đến”
Anh không kiêng kị thứ trên người của Sơn Hổ, nếu hán ra tay, Sơn Hổ đến cơ hội kéo mở ngòi nổ cũng không có!
Nhưng thời cơ chưa đến!
Giang Ninh quay đầu nhìn mấy người anh Cẩu một cái: “Thế nào, đối diện với hai con hổ, các cậu cảm thấy bản thân chác chán có thể giết chúng không?”
Sắc mặt anh Cẩu khẽ đỏ.
Mười người bọn họ liên thủ chỉ có thể đánh ngang sức, với lại đối phương còn chưa dùng toàn lực, nếu thực sự liều sống chết thì có thể sẽ giết được một người và khiến một người bị trọng thương, nhưng mười người bọn họ nhất định cũng chết và bị thương không ít.
“Tôi không giết họ là vì ngũ hổ này là đá dùng để mài dao của các cậu!”
Giang Ninh nhàn nhạt nói, “Giết chúng rồi thì các cậu mới được tính là nhập môn”
Nghe lời này, mấy người anh Cẩu tinh thần phấn chấn!
Giang Ninh để dành mấy kẻ này cho họ?
“Các cậu phải trở thành bầy sói hung ác nhất, nếu không thể thành công, vậy chính là thất bại của tôi”
Giang Ninh nhìn mọi người một cái, “Mà tôi trước giờ chưa từng thất bại!”
“Vâng!”
Mấy người anh Cẩu đồng thời thét lên.
Nếu họ không trưởng thành, vậy kế hoạch đến phương Bắc sẽ không dễ thực thi như vậy, khu vực Đông Nam này, thế giới ngầm của Kiến Châu này chỉ là một cái cửa mà thôi.
Muốn xé toạc cái cửa này thì càng phải coi cái cửa này là đá mài dao cho bầy sói, để họ đi vào trong đó.
A Phi đã chuẩn bị xong ở phương Bắc rồi, cửa nhà họ La đó cũng đã mở ra, bây giờ có thể từng bước từng bước.
đẩy vào.
Đợi kế hoạch đến phương Bắc của Giang Ninh thành công, lúc chính thức bước vào phương Bắc thì chính là lúc gây nên chấn động.
“Đã đến lúc dạy các cậu kĩ năng chinh chiến tàn sát rồi.”
Giang Ninh nói.
Thoắt cái mọi người đã quay về, mấy người anh Cẩu trực.
tiếp vê Đông Hải, tập hợp tất cả mọi người tiếp tục huấn luyện ở bãi huấn luyện ngoại ô, chuẩn bị thật tốt đợi Giang Ninh.
Mà Giang Ninh đã đến hội sở Mặt nạ.
Lâm Vũ Chân vẫn hơi lo lắng, trong lòng càng có chút tự.
trách.
Nhìn thấy mấy người đại lý phân phối bình an vô sự, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn chồng”
Lâm Vũ Chân kéo tay của Giang Ninh, “Có phải em rất vô dụng không?”
Hình như cô thật sự có chút yếu đuối, so với bà điên Dương Tiêu đó, trên người cô không có chút cường thế và bá đạo nào cả.
“Nói linh tinh”
Giang Ninh gõ mũi cô, “Em là người vợ ưu tú nhất trên thế giới, ai nói em vô dụng chứ?”
Trên đời này, tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai có thể chinh phục được Giang Ninh.
“Người phụ nữ đó nói…”
“Em đừng bị ảnh hưởng bởi bà điên đó, lương thiện không vì sẽ nhận được đền đáp mà là vì làm như vậy là điều đúng đắn”
Lâm Vũ Chân gật đầu.
Tốt xấu trong xã hội này không phải nhìn vào việc có bao.
nhiêu người làm chuyện ác, mà có bao nhiêu người khi đối mặt với cái ác vẫn có thể lựa chọn hướng về cái tốt.
Giang Ninh rất rõ điểm này, hắn càng rõ hơn là, nếu thế giới này có bóng tối thì Lâm Vũ Chân nhất định sẽ là một chút ánh sáng trong bóng tối đó.
Với lại còn là người có thể xua tan bóng tối, mang đến ánh sáng cho nhiều người hơn nữa.
Cho nên Giang Ninh sẽ cố hết sức bảo vệ Lâm Vũ Chân, bảo vệ tốt sự đơn thuần của cô.
Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân nói: “Với lại, người làm chuyện xấu không phải không bị trừng phạt, chỉ là thời cơ chưa đến thôi!”