“Xem ra là người đó tới rồi.”
Quản gia Triệu rót cho Lâm Vũ Chân một chén trà, thản nhiên nói: “Vị nữ cưồng nhân Kiến Châu kia”
“Ai cơ?”
Lâm Vũ Chân uống một ngụm trà để bớt khiếp sợ, tò mò hỏi. Nữ cuồng nhân gì vậy, nghe ngang ngược quá vậy.
“Cô cả nhà họ Dương, Dương Tiêu, em gái của Dương La Lâm”, Quản gia Triệu đã thu thập đủ tin tức liên quan tới nhà họ Dương. Dương La Lâm biến mất, nhà họ Dương chắc chắn sẽ biết, nhưng không ngờ là Dương Tiêu này tới trước.
“Cô gái này vốn tên là Dương Tiếu lại tự mình sửa tên, giống như đàn ông vậy. Nhà họ Dương trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô ta đã không được người trong nhà coi trọng, ngay cả người thừa kế cũng sớm được chỉ định, chính là Dương La Lâm. Dương Tiêu này tất nhiên là không phục”
Quản gia Triệu nói: “Đương nhiên, trước mắt đã thấy được, thực lực của Dương Tiêu mạnh hơn Dương La Lâm rất nhiều, trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có mạng lưới quan hệ rất lớn”
Giang Ninh híp mắt lại: “Còn là một nữ bá vương”
“Vậy tại sao cô ta lại muốn giết Giang Ninh?”
Lâm Vũ Chân tức giận nói: “Cô dựa vào đâu chứ?”
“Ha ha, vừa rồi tôi đã nói. Từ nhỏ cô ta đã không được coi trọng, cho nên cô ta rất hiếu thắng, còn vô cùng ngang ngược, đặc biệt là không thể chịu được khi thấy phụ nữ bị bắt nạt. Mấy năm nay thật ra có rất nhiều đàn ông chết dưới tay cô ta.”
Quản gia Triệu thở dài.
Lúc nhỏ từng trải hoàn cảnh giống nhau, nhưng Lâm Vũ Chân trước mắt này vẫn duy trì sự hồn nhiên, lương thiện của mình, còn Dương Tiêu kia lại thành một nữ ma đầu không hơn không kém.
Trong mắt cô ta, Giang Ninh với thân phận gã vô gia cư này còn cưới Lâm Vũ Chân, chính là đối tượng chắc.
chắn phải chết.
Giang Ninh nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Loại phụ nữ này đúng là ngứa đòn”
Còn muốn chinh phục tất cả, cho dù là đàn ông cũng không biến thái như Dương Tiêu. Tâm lý của người phụ nữ này chắc chắn đã bị vặn vẹo rồi.
“Vũ Chân, cô từ chối cô ta rồi sao?”
Quản gia Triệu đột nhiên hỏi.
“Chắc chắn rồi”
Lâm Vũ Chân nói.
Làm sao cô có thể đồng ý để người ta đi giết người đàn ông của mình được.
“Vậy sợ rằng, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
Lâm Vũ Chân nghe vậy vân không có phản ứng gì, nhưng vẻ mặt Giang Ninh lập tức trầm xuống.
Muốn giết mình, hắn hoàn toàn không để ý. Trên thế giới này có quá nhiều người muốn giết chết mình. Loại nhân vật như Dương Tiêu sợ rằng cũng phải xếp hàng sau mấy chục nghìn người đấy.
Nhưng cô ta dám có bất kỳ suy nghĩ nào muốn tổn thương Lâm Vũ Chân, vậy chỉ còn một con đường chết!
Chỉ cần có ý định này, Giang Ninh sẽ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào.
Quản gia Triệu đứng lên. Ông ta có thể cảm giác được sát khí nồng đậm phát ra từ trên người Giang Ninh. Chỉ cần có người uy hiếp đến an toàn tính mạng của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh sẽ không để yên.
Một khi có chuyện xảy ra thì sẽ không có cách nào cứu vãn được, Giang Ninh hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.
“Cậu Giang, tôi đi thu xếp.”
Quản gia Triệu khẽ gật đầu với Lâm Vũ Chân rồi đi ra ngoài.
Lâm Vũ Chân liếc nhìn Giang Ninh, hơi nhăn mũi.
“Giang Ninh, anh đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.
Em kệ bà điên kia là được mà”
Giang Ninh lắc đầu: “Em kệ cô ta, cô ta vẫn có thể sẽ tìm em. loại phụ nữ tâm lý biến thái này sẽ không chịu nói đạo lý với em đâu.”
“Hai ngày tới, em cứ ở hội sở mặt nạ, việc công ty, anh sẽ sai người mang qua cho em”
“Giang Nin “Gọi chồng”
“Chồng… vậy em chẳng phải là thành chim hoàng yến à”
Giang Ninh hừ một tiếng: “Sao, em không chịu à?”
“Đương nhiên… là chịu rồi”
Lâm Vũ Chân đáp.
Mạng lưới tình báo ở tỉnh thành nhanh chóng tản ra ngoài, trong thời gian ngắn ngủi đã xác định được vị trí của Dương Tiêu!