Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 332




Dương La Lâm rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của mọi người.

Anh ta vốn định dùng thủ đoạn ôn hòa để nám được tập đoàn Lâm thị, nhưng hiện tại xem ra, vẫn thô bạo một chút thì tốt hơn.

“Lâm Vũ Chân à Lâm Vũ Chân, cô nhìn thấy chưa? Ai sẽ tin tưởng cô, ai sẽ ủng hộ Lâm thị của các người? Ha ha ha hai”

Dương La Lâm điển cuồng cười to. 1 số Chém bỏ các đối tác của tập đoàn Lâm thị, Lâm thị còn muốn ra khỏi Thiên Hải?

Nằm mơt Muốn bố cục khu đông nam thì rõ ràng là mơ mộng hão huyền, ngay cả Thiên Hải cũng không ra được, chắc chắn sẽ bị hủy diệt thôi.

“Cậu Dương, người đã đến Thiên Hải rồi”

Người bên cạnh đi tới bên cạnh Dương La Lâm, ghé sát tai nói: “Cần ra tay không ạ?”

Dương La Lâm vừa nghe vậy, trên mặt lóe lên vẻ ngoan độc. Cao thủ mà anh ta cần đến rồi!

Bây giờ, không chỉ đối phó với tập đoàn Lâm thị, còn có Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, công ty chỉ nhánh của bọn họ ở tỉnh thành cũng đừng mong yên ổn.

“Ra tay!”

Dương La Lâm nói thẳng: “Đưa Lâm Vũ Chân đến khách sạn của tôi!”

“Vâng!”

Dương La Lâm nói xong, càng điên cưồng cười to.

Anh ta muốn chà đạp Lâm Vũ Chân, anh ta muốn trả thù Giang Ninhl Lúc đó, công ty chi nhánh của tập đoàn Lâm thị ở tỉnh thành giống với một phòng làm việc hơn.

Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân đến xử lý một số chuyện.

“Tổng giám đốc Lâm! Lý Long – sếp tổng của tập đoàn Huệ thị muốn gặp cô, nói có chuyện quan trọng cần tìm cô thương lượng.”

Thư ký Tiểu Triệu đi tới nói.

Lâm Vũ Chân vừa ký xong một đống tài liệu, đang xoay cổ xoa vai, nhìn Giang Ninh ngồi ăn táo trên ghế sô pha, cô cố ý hừ hừ, muốn bảo hắn xoa bóp giúp cô, nhưng không ngờ hắn lại giống như không thấy gì.

“Mời ông ta vào.”

Lâm Vũ Chân nhăn mũi, trừng mắt với Giang Ninh, trong lòng tự nhủ anh không có lương tâm, không phải tối hôm qua cô chỉ cố ý đùa anh một lần thôi sao?

“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm! Việc không ổn rồi!”

Lý Long bước nhanh vào, vẻ mặt sốt ruột như sắp khóc đến nơi.

Suýt nữa là bị vấp bậc cửa nhưng ông ta vẫn không hề để ý, hớt hải chạy vào, suýt nữa là bật khóc.

“Sếp Lý sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Vũ Chân ngẩn người. Cô chưa từng thấy Lý Long sốt ruột như vậy bao giờ.

Làm nhà sản xuất đứng đầu ở tỉnh thành và hợp tác kinh doanh với tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân có ấn tượng rất tốt với Lý Long. Đây là một chủ doanh nghiệp rất có trách nhiệm, cho dù là nhà máy kinh doanh khó khăn cũng không chịu làm chuyện trái với lương tâm.

Chuyện gì có thể ép ông ta thành như vậy?

“Tổng giám đốc Lâm, cậu chủ nhà họ Dương… Tên khốn kiếp kia, cậu ta muốn giết chết chúng ta rồi Lý Long sốt ruột tới đỏ cả mắt: “Cậu ta gọi những nhà sản xuất và phân phối chúng tôi tới, bảo chúng tôi chọn một trong hai con đường. Nếu chúng tôi hợp tác với tập đoàn Lâm thị sẽ chặn giết chúng tôi, sẽ khiến chúng tôi phá sản phải đóng cửa!”

Lâm Vũ Chân nghe vậy thì hơi chấn động, mặt thoáng vẻ tức giận.

“Sao Dương La Lâm kia có thể làm như vậy chứ?”

“Tôi không chịu, cậu ta, cậu ta lại lập tức dùng sức nhà họ Dương phong tỏa đường làm ăn của Huệ thị chúng tôi!”

Lý Long làm sao có thể không sốt ruột được.

Lý Long vừa dứt lời thì điện thoại lại đổ chuông. Ông ta vội vàng nghe máy, vừa nghe được giọng nói bên kia, mắt ông ta lại càng đỏ hơn.

“Gái gì? Đòi thanh toán tất cả các khoản tiền quá hạn?

Chấm dứt hợp tác? Vòng quay vốn tài chính của xưởng chúng ta sắp bị ngắt đứt rồi?”

Một người đàn ông trung tuổi vừa tức vừa sốt ruột, nước mắt sắp trào ra đến nơi.

Tay Lý Long cũng run lên: “Tôi, tôi… tôi nghĩ cách! Tôi sẽ nghĩ cách! Anh đi trấn an công nhân, không có vấn đề gì đâu! Tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo!”

Lý Long để điện thoại xuống, quỳ thụp xuống.

Lâm Vũ Chân sợ hãi: “Sếp Lý, ông làm gì vậy?”

“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi… Chúng tôi thật sự cùng đường rồi!” Giọng Lý Long cũng khàn khàn. Bị nhà họ Dương dồn ép, ông ta hoàn toàn không còn đường nào để đi nữa.

“Chuyện có tí mà đòi chết đòi sống.”

Giang Ninh ngồi đó mãi chẳng nói năng gì, ném lõi táo đã ăn hết vào thùng rác, hai tờ giấy ăn ra lau tay rồi thản nhiên nói: “Tôi đầu tư cho ông một tỷ, đủ không?”