Chiến thần Âm nhạc trong hội trường hình như lập tức dừng lại, Dương La Lâm có phần không dám tin.
Mình lại bị từ chối à?
Anh ta chủ động mở miệng, Lâm Vũ Chân lại từ chối, hơn nữa còn là từ chối mình trước mặt nhiều người như vậy, Ngay cả chạm cốc, uống một hớp rượu với mình cũng không muốn à?
Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới mình, cảnh tượng như vậy gần như đều bị bọn họ nhìn thấy.
Dương La Lâm lập tức cảm giác mặt hơi đau rát.
Giống như bị người ta tát một cái!
Nhưng một lúc sau, anh ta đã khôi phục lại, trên mặt vân duy trì nụ cười thản nhiên, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân đi về phía Giang Ninh.
Dáng vẻ anh ta thản nhiên như gió thoảng mây bay, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ phong độ phiêu dật.
Nhưng trong mắt Dương La Lâm ánh lên vẻ tức giận, lại có phần không thể giấu được.
Anh ta giả vờ không để ý, đi tới bên cạnh một cô gái khác và đưa rượu đưa cho cô ta. Cô gái kia lập tức hưng phấn, còn tưởng rãng mình đang năm mơ.
“Trên tay người đẹp làm sao có thể không có rượu chứ”“
Dương La Lâm hóa giải sự bối rối của mình, chìa ly rượu.
trong, cụng nhẹ với cô gái rồi xoay người ung dung rời đi.
Còn cô gái kia vẫn giống như đang mơ, hưng phấn suýt nữa thì kêu lên.
Dương La Lâm lại chủ động tìm cô ta chạm cốc uống rượu!
Cô ta không nhịn được chia sẻ với bạn của mình!
Mà Dương La Lâm đi qua một bên, nhìn như không để ý nhưng ánh mắt vẫn luôn theo dõi Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân đi tới trước mặt Giang Ninh, cố ý hừ một tiếng: “Anh trốn ở đây làm gì vậy?”
“Ăn thôi”
Giang Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh đói rồi.”
Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười.
Ở đây, tất cả mọi người đang uống rượu trò chuyện, kết giao bạn bè, nhưng chẳng mấy ai để ý nhiều đến đồ ăn, Giang Ninh vẫn thật khác người.
Cũng đúng thôi, người ở đây hoàn toàn chẳng có ai có thể khiến cho Giang Ninh có hứng thú kết giao.
Nếu không phải vì bảo vệ mình, sợ rằng Giang Ninh cũng chẳng muốn tới.
“Vậy anh ở bên này, đừng đi xa, em muốn nhìn thấy anh”
Lâm Vũ Chân hơi đỏ mặt nói.
Không nhìn thấy Giang Ninh, trong lòng cô lúc nào cũng có chút căng thẳng.
Trước đây Lâm Vũ Chân cũng rất ít khi xuất hiện trong những nơi như thế này, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm. Bây giờ tập đoàn Lâm thị muốn phát triển, cô còn là đại tướng mở mang bờ cõi cho Lâm thị, sau này chỉ sợ sẽ phải gặp nhiều chứ không ít.
Chỉ cần có Giang Ninh đi cùng, cô sẽ không thấy sợ nữa.
“ừ”
Giang Ninh khẽ gật đầu, dáng vẻ phục tùng mệnh lệnh, còn cố ý cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm”
Lâm Vũ Chân nhìn dáng vẻ nghiêm trang, đàng hoàng của Giang Ninh lại có chút buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống, còn hạ giọng nói: ‘Món bánh gạo nếp kia ngon lắm đấy. Em mới lén ăn được một cái!”
Cô nói xong lại xoay người rời đi, tiếp tục chào hỏi những người khách khác.
Lâm Vũ Chân ở phía xa, đưa lưng lại với Dương La Lâm, anh ta không thấy được vẻ mặt cố ý tỏ ra tinh nghịch của cô, chỉ thấy Giang Ninh nghiêm trang gật đầu, anh ta lập tức biết được thân phận của hắn.
“Hóa ra là tài xế của Lâm Vũ Chân, không trách được, ngay cả người của tôi mà cũng dám đánh.”
Trước đó anh ta còn tưởng rằng Giang Ninh là ai, nhưng khi biết hắn chỉ là tài xế, bây giờ nhìn Lâm Vũ Chân đi qua căn dặn, dáng vẻ hắn cung kính lại có thể xác định được là tài xế của cô.
Hừ, chỉ là một người tài xế, có thể so sánh được với mình sao?
Lâm Vũ Chân không uống rượu của mình, chỉ sợ là có việc gấp muốn căn dặn tài xế, bằng không làm sao có thể khiến mình mất mặt như vậy được?
Dương La Lâm nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Nếu là tài xế của Lâm Vũ Chân, vậy tôi tạm tha cho anh một mạng”
Anh ta liếc nhìn Giang Ninh, vốn định nghiêm khắc giáo.
huấn Giang Ninh, nhưng nể mặt của Lâm Vũ Chân nên có thể tha cho hắn.
Dù sao, sau này anh ta sẽ muốn chiếm được Lâm Vũ Chân, sợ rằng còn không tránh khỏi phải tìm người tài xế Giang Ninh này nhờ giúp đỡ.
Dương La Lâm híp mắt lại, lắc ly rượu vang trong tay và đi về phía Giang Ninh.