Người của nhà họ Dương anh ta bị người đánh à?
Cho dù có là chó của nhà họ Dương anh ta thì đánh chó phải ngó mặt chủ, ai dám ra tay…
“Đồ vô dụng.”
Dương La Lâm hạ giọng, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ toàn làm tôi mất mặt”
Tài xế không dám cãi lại, cúi đầu, buồn bực lại không biết phải làm sao.
Bị đánh không nói, còn bị cậu Dương mắng một trận, trong lòng gã càng thêm căm tức.
“Người nào đánh?”
Gã chỉ chờ được Dương La Lâm hỏi.
Tài xế vội vàng ngẩng đầu, nhìn đang về phía Giang Ninh đi từ cửa lớn tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là người kia, suýt nữa đụng vào xe của cậu chủ, còn ra tay đánh người!”
Dương La Lâm quay đầu nhìn lại, thấy Giang Ninh đi tới thì không khỏi nhíu mày.
Giang Ninh ăn mặc rất bình thường, mặt mũi cũng không tính là đẹp trai, cũng tầm đảng cấp với tài xế của mình.
Người như thế cũng dám xúc phạm người nhà họ Dương anh ta sao?
“Cậu Dương!”
Dương La Lâm đang nghĩ ngợi thì có một người mập mạp đi ra cửa, thấy anh ta liền vội vàng bước nhanh hơn, giơ hai tay ra bắt tay Dương La Lâm.
“Cậu Dương, sao cậu lại ở cửa thế? Tôi nghe người ta nói cậu đứng ở cửa là vội vàng chạy ra đây đón cậu ngay!”
Phí Hậu là ông chủ ở tỉnh thành, ở trong lĩnh vực nghề này cũng xem như là thế hệ trước.
Sau khi Lâm Vũ Chân tiến vào tỉnh thành đã quyết đoán cải cách, bảo là muốn mở rộng thị trường, ông ta còn không mấy tin tưởng. Dù sao, doanh nhân coi trọng nhất chính là lợi ích, chuyện không có lợi thì ai sẽ làm chứ?
Trong bữa tiệc giao lưu lần này, ông ta và mấy người cùng ngành ở tỉnh ngoài qua lại rất gần, đặc biệt là Dương La Lâm càng là đối tượng trọng điểm chú ý của ông ta.
“Sếp Phí khách sáo rồi, tôi quên thư mời ở trên xe nên chờ tài xế đưa qua thôi”
Dương La Lâm mỉm cười: “Hội giao lưu tiêu chuẩn cao.
như vậy, không có thư mời thì làm sao có thể vào trong chứ”
“Cậu nói gì vậy, đó là với người khác, cậu Dương chính là chiêu bài nên không cần thư mời cũng có thể vào được.”
Phí Hậu giơ tay làm tư thế mời, cười híp mắt nói: “Mời cậu Dương, tổng giám đốc Lâm đã đến rồi”
Nghe nói Lâm Vũ Chân đến, trong đôi mắt cậu Dương ánh lên vẻ tham lam. nhưng chỉ một thoáng đã biến mất.
Anh ta đang muốn bước nhanh vào, lại thấy Giang Ninh đã đi đến cửa, muốn đi thẳng vào trong, anh ta lập tức nhíu mày.
“Sếp Phí, người này cũng không cần thư mời à?”
Phí Hậu vừa nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, thấy Giang Ninh muốn đi vào, ông ta vội vàng gọi lại.
“Chờ đãt”
Ông ta chưa từng gặp Giang Ninh, càng không có tư cách gặp Giang Ninh, bằng không cho ông ta một trăm lá gan, ông cũng không dám đi cản Giang Ninh.
Nhưng lúc này, Dương La Lâm đã mở miệng, ông ta đương nhiên phải nể mặt Dương La Lâm.
Giang Ninh nghe có người gọi mình liền quay đầu: “Chuyện gì vậy?”
“Cậu là người của doanh nghiệp nào? Thư mời đâu? Cậu không biết hôm nay ở đây tổ chức bữa tiệc giao lưu, không có thư mời thì không thể vào sao?”
Đáng vẻ Phí Hậu cao ngạo, thoáng ngước đầu, liếc mát nhìn Giang Ninh: “Có thư mời thì đi tới chỗ đăng ký, cậu có không?”
“Không”
Giang Ninh nói.
Dương La Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười, trong lòng đoán, người này nhất định là tài xế nhà ai đó, không có chủ nhân dẫn vào mà anh ta còn muốn vào sao?
Người tài xế đứng sau lưng Dương La Lâm cũng hơi đắc ý, lạnh lùng liếc nhìn Giang Ninh, trên mặt đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
“Không có mà cậu còn muốn đi vào?”
Phí Hậu vừa nghe vậy, lập tức không nhịn được mà nói: “Đi ra đi ra, đây không phải là nơi cậu có thể vào được đâu”
Ông ta nói xong thì không để ý tới Giang Ninh nữa. Chó mèo gì đó đều muốn đi vào, thật sự tưởng ai cũng có thể vào bữa tiệc rượu này à?
Ông ta quay đầu, nhìn Dương La Lâm: “Cậu Dương, chúng ta vào thôi.”
“Vậy còn tài xế của tôi?”
Dương La Lâm cố ý nói.
Anh ta vừa nói vừa nhìn Giang Ninh.
Tài xế của anh ta cũng có thể vào, nhưng Giang Ninh thì không.