Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 308




Sắc mặt Diệp tâm Hoả biến đổi, ánh mắt lộ vẻ “Tìm chết! Còn dám khiêu khích Diệp tiền bối! Giang Ninh, mày quá ngông cuồng!”

Diệp tiền bối, giết hản! Giết cái tên ngông cuồng tự đại này đi!”

“Giết hắn!”

Đám người hét lên, sớm đã không đợi được nữa.

Giang Ninh liếc đám người đó, ánh mắt lạnh lùng khiến cho đám người bỗng thấy căng thẳng, chẳng dám nói thêm gì nữa.

Bọn họ hiện giờ vẫn chưa dám chọc vào Giang Ninh.

Muốn phát tiết, vậy thì chỉ có thể đợi Giang Ninh thành một xác chết đã rồi nói.

“Ít nói mấy lời vô nghĩa, thời gian đến rồi, ra tay đi!”

Diệp tâm Hoả giơ tay lên: “Thân làm tiền bối, tôi có thể nhường cậu ba chiêu”

Chọc vào nhà họ La, đây là quyết định sai lâm nhất trong cuộc đời này của Giang Ninh, hôm nay, chính là ngày chết của hắn, cho dù nhường hắn ba chiêu thì sớm muộn gì hắn cũng phải chết!

“Nhường tôi ba chiêu?”

Giang Ninh bỗng nhíu mày, cười lạnh: “Nếu như ông có thể chịu được một quyền của tôi, vậy thì coi như tôi thuat”

“Ngông cuồng!”

Diệp tâm Hoả tức điên lên, ông ta muốn sỉ nhục Giang Ninh, Giang Ninh lại sỉ nhục lại ông!

Sỉ nhục nhà họ La, sỉ nhục Diệp Cuồng còn chưa đủ, Giang Ninh lại dám sỉ nhục ông?

Nhận một quyền của hắn? Diệp tâm Hoả thật muốn xem xem, một quyền này của Giang Ninh lợi hại thế nào!

“Tên nhóc ngông cuồng, đến đi!”

Diệp Tâm Hoả tức giận.

Giang Ninh nhếch miệng, bỗng hắn xông lên…

Rầm!

Mặt đất lún xuống, cát bụi bay mù mịt, sức mạnh đáng sợ, chấn động đến nỗi mặt đất cũng rung lên.

Đám anh Cẩu đứng cách đó không xa, người nào người nấy tập trung hết sức, không dám phân tâm chút nào.

Hôm nay Giang Ninh sẽ bạo phát thực lực chân chính của hắn phải không!

Cơ hội này rất hiếm gặp, bọn họ không muốn bỏ lỡ!

Giang Ninh vừa động đậy, sắc mặt Diệp Tâm Hoả liền biến đổi.

Sức mạnh đáng sợ lúc nấy, ông liền biết, Giang Ninh không đơn giản.

Nhưng ông ta đã đồng ý rồi, nhận một quyền của Giang Ninh, lẽ nào ông ta còn có mặt mũi rút lại lời vừa rồi trước mặt đám đông?

“Đến rồi!”

Tốc độ của Giang Ninh rất nhanh!

Khoảng cách không đến năm bước chân, chỉ nghe thấy trong không khí vang lên âm thanh của ba bước chân, bước nào cũng nặng trịch, lại nhanh, nhanh đến nỗi chỉ có thế nhìn thấy một cái bóng lướt qua, trong chớp mắt đã quét tới…

Đồng tử Diệp tâm Hoả co lại!

“Mạnh thật!”

Lòng ông bật thốt lên.

Giang Ninh vung nắm đấm!

Một quyền này, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp †âm Hoả, chân Giang Ninh tựa như một cây cổ thụ bám chặt rễ vào đất.

Sức mạnh đáng sợ từ dưới thát lưng dồn lên, từ hông lên trên, lại qua vùng bụng chuyển đến vai, cánh tay và nắm đấm.

“Nhanh quái”

Anh Cẩu hít một hơi lạnh, bọn họ không nhìn rõ!

Nắm đấm vung ra rồi!

“Bốp bốp!”

Một chuỗi âm thanh tàn bạo vang lên, chấn động đến nỗi màng nhĩ như bị đâm thủng, không ít người nhanh chóng bịt lại tai.

Hết thảy chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.

Oành…

Một quyền! Chỉ có một quyền!

Crackl Nhanh đến không có cách nào phòng ngự!

Trong đất cát mịt mù, chỉ thấy một bóng hình bay ra, đập xuống đất một cách nặng nề, miệng phun một búng máu, ho kịch liệt.

Lồng ngực ông ta lõm xuống, không biết là gãy mấy cái xương rồi, bộ trường bào trên người đã nhiễm đầy máu.

Gió biển thổi qua, cuốn đi hết bụi mù đất cát.

Thấy Diệp Tâm Hoả ngã xuống đất, vẻ mặt sợ hãi, không có chút huyết sắc nào, tất cả mọi người đều im lặng.

Thở cũng chả dám thở mạnh!

Vẻ mặt của ông ta không thể nào tin nổi, và nhiều hơn là sợ hãi, sợ hãi vô cùng, tựa như vừa chứng kiến một chuyện rất khủng bố.

“Sao… sao có thểi”

Tuyệt đối không có khả năng!

Có một quyền thôi, sao Diệp Tâm Hoả cũng không thể chịu được cơ chứ?

Không thể nào!

“Cậu là…cậu là…”

Mắt Diệp Tâm Hoả trừng to, muốn giơ tay chỉ vào Giang Ninh, nhưng lại không thể nào giơ lên nổi, cũng không.

thể che giấu nổi đôi mắt đang ánh lên tia sợ hãi.