Thuyền chạy băng băng đến, Diệp Tâm Hoả đứng ở mũi thuyền, vượt lên sóng biển cuộn trào, tựa như đang đạp lên sóng mà đi.
Người trên đảo nhìn đến há hốc mồm.
Đây.. đây còn là người sao?
Quá đáng sợt: Diệp tâm Hoả mặemột bộ trường bảo màu xanh; phần phật tung bay theo làn gió, gương mặt cương ngạnh, lạnh lùng, có chút tàn khốc.
Du thuyền còn chưa đến bờ, Diệp Tâm Hoả đã đạp mạnh chân xuống, nguyên cái đầu thuyền chìm xuống.
Ông ta tựa như một con cá nhảy bật lên vào bờ.
Chỉ nhìn thân thủ này thôi, thực lực Diệp Tâm Hoả chắc chắn không ai bì nổi.
Dẫu sao thì ông cũng là cao thủ võ đạo nổi danh ở Phương Bắc.
“Diệp tiền bối đến rồi!”
“Cao thú! Cao thủ đích thực!”
“Quá mạnh! Thật sự quá mạnh!”
Diệp Tâm Hoả bước lên, người hai bên đường tự động tách ra nhường đường, dường như ngay cả dũng khí đứng gần Diệp tâm Hoả cũng không có.
Tông sư võ đạo như vậy thì ai có thể chống lại được?
Diệp Tâm Hoả hơi ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh.
Tất cả những người có mặt ở đây, ông không vừa mắt ai cả.
Hôm nay ông đến chỉ có một mục đích duy nhất, đó là giết Giang Ninh.
Trước mặt nhiều người như vậy, giết Giang Ninh, lập lại uy cho nhà họ La!
Quần chúng bốn phía bắt đầu bàn tán sôi nổi, Di Hoả bước đến trung tâm, liếc nhìn một vòng rồi tiếng.
Tâm Nhất thời, xung quanh im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng gió biển rít gào.
“Giang Ninh đâu!”
Diệp tâm Hoả giọng vang như sấm, đập vào tai đau nhức.
Quá đáng sợt Âm thanh này tựa như có thể xuyên qua trái tim của mỗi một con người ở đây, khiến cho máu cũng dâng trào.
“Nếu đã tiếp nhận lời khiêu chiến của tôi, vậy sao lại rụt đầu rụt cổ, không dám hiện thân!”
Giọng Diệp tâm Hoả rất lớn, rõ ràng là cố ý muốn cho tất cả mọi người đều nghe được.
Giang Ninh không dám ứng chiến!
“Chắc chắn là hắn không dám đến”
“Đến tìm chết? Đổi lại là anh thì anh có đến không?”
“Đồ hèn nhát, Giang Ninh là đồ hèn, còn cho rằng hắn thực sự dám nhận lời cơ, chắc sợ chạy trốn rồi”
Những người xung quanh bàn luận sôi nổi, khinh bỉ miệt thị, không nể nang chút nào.
Hôm nay không cần biết Giang Ninh có đến hay không, kết cục đã định sẵn rồi.
Hắn đến, nhất định phải chết!
Hắn không đến, vậy thì thanh danh vùng đất cấm Đông Hải hôm nay sẽ bị Diệp Tâm Hải nghiền nát triệt để.
Diệp Tâm Hoả chắp hai tay sau lưng, tựa như một cây cột sừng sững, mặc kệ gió biển thổi tung vạt áo, phần phật từng chập.
“Giang Ninh!”
Ông lại gào to: “Thời gian ước định đến rồi, nếu như cậu không ra, vậy coi như cậu nhận thua!”
“Người nhận thua sẽ không còn đường sống!”
Trong thư khiêu chiến viết rõ ràng, sống chết có số! Nhất định phải phân rõ sống chết!”
“Ông vội đi chết vậy sao?”
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên.
Là giọng của Giang Ninh!
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại theo hướng phát ra âm thanh.
Giang Ninh đang bước đến, thong dong nhàn nhã tựa như không phải đến để tham gia quyết đấu sinh tử, mà là ra vườn hoa sau nhà tản bộ.
Hắn còn dám nói những lời như vậy, ngông cưồng quá rồi đấy?
Nghe được giọng nói, Diệp tâm Hoả híp mát lại, nhìn Giang Ninh đang ở nơi không xa đẳng kia, thấy hắn cước bộ bình tĩnh, nhịp thở đều đặn, âm thâm đánh giá thực lực của Giang Ninh.
Xem có vẻ chẳng ra làm sao cả.
Cho dù là so với Tàn Kiếm, cũng yếu hơn rất nhiều.
Lại còn dám nhận thư khiêu chiến của ông, không tự lượng sức.
“Giọng điệu kiêu căng thật!”
Diệp Tâm Hoả hừ lạnh: “Nhưng có kiêu căng thế nào, thực lực không ra gì thì cũng chỉ còn con đường chết!”
Giang Ninh bước đến trung tâm, nhìn Diệp Tâm Hoả, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Hắn bỗng cười: “Dựa vào ông! Cũng được coi là cao thủ?
Nhà họ La nuôi một người chỉ có nhiêu đây thực lực, tôi có hơi thất vọng”
Truyện đang ra khá nhỏ giọt, rất mong các bạn thông cảm. Team sẽ cố gắng up ngay khi có thẻ. Trong thời gian chờ đợi team giới thiệu bạn đọc xem thêm một truyện hay tương tự Chế Tạo Hào Môn ra nhiều chương mỗi ngày.Team chúc cả nhà vui khỏe.