“Cậu không cần làm gì cả, mấy con tép riu mà thôi, nó có thể ứng phó được”
Ông hờ hững nói: “Còn nữa, nếu nó đã không thừa nhận mình là người nhà họ Giang, vậy nhà họ Giang cũng sẽ không có người này”
Người đứng ngoài cửa nghe rõ ràng rồi liền rời đi.
Giang Ninh gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong mát người ngoài, đó là hành động không khôn ngoan chút.
nào, thậm chí là đâm đầu vào chỗ chết, nhưng ông biết, Giang Ninh có thực lực đủ để ứng phó, thậm chí còn có khả năng là Giang Ninh cố ý làm như vậy.
“Ha, nó sẽ không thèm sự giúp đỡ của mình đâu”
Người đàn ông lắc đầu, bật cười, rồi lại nhấc bút lên tiếp.
tục bình tâm viết chữ.
Tin tức được truyền ra rất nhanh.
Giang Ninh không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Giang ở Phương Bắc.
Dường như chỉ trong chớp mắt, rất nhiều người đã thấu tỏ, con cọp giấy Giang Ninh cố ý mượn danh nhà họ.
Giang, là muốn gây nhiêu loạn khiến cho người ta lầm tưởng hản có quan hệ với nhà họ Giang ở Phương Bác.
Hiện giờ người ta làm sáng tỏ rồi, Giang Ninh xong đời là cái chắc!
Bởi vì lần này hắn đắc tội với rất nhiều người, thêm nữa còn đắc tội với đại gia tộc ở phương Bắc.
Chỉ còn con đường chết!
Cùng lúc đó nhà họ La cũng nhận được tin tức.
La Vĩnh Càn xác nhận lại nhiều lần, tin tức đúng là người nhà họ Giang truyền ra, liền không do dự nữa.
“Tâm Hoả, có thể ra tay rồi!”
Chẳng mấy chốc, Diệp Tâm Hoả liền truyền mệnh lệnh, tiến thẳng đến Đông H: Ông đi Thiên Hải nhưng không rẽ vào tỉnh thành mà là đi thẳng đến Đông Hải.
Hơn nữa còn gửi thư khiêu chiến, trực tiếp khiêu chiến Giang Ninh.
Nhất thời, cả phương Bắc rung chuyển.
Ai cũng biết Diệp Tâm Hoả muốn báo thù, Giang Ninh sỉ nhục Diệp Cuồng, chính là sỉ nhục Diệp Tâm Hoả, sỈ nhục nhà họ La, Diệp Tâm Hoả chỉ có thể giết Giang Ninh mới có thể khôi phục lại thanh danh nhà họ La.
Nhưng ông ta là cao thủ cấp bậc tông sư, đích thân đi giết người, ít nhiều cũng có chút bắt nạt người ta.
Ngay là cao thủ như Tàn Kiếm cũng chết dưới tay ông ta mà!
Trong thư khiêu chiến, dòng chữ màu đỏ viết: “Giang Ninh, mày sỉ nhục đồ đệ tao, cũng chính là đang sỉ nhục Diệp Tâm Hoả tao, tao muốn chiến mới mày, phân thắng bại, phân sống chết”
Chưa đầy một ngày, thư khiêu chiến đã đến Đông Hải, vào †ay Giang Ninh.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Giang Ninh không có cửa chiến thắng.
Đây rõ ràng là hành động đâm đầu vào chỗ chết.
Đó là Diệp Tâm Hoả cơ màt Vừa mới giết được Tàn Kiếm, tông sư võ đạo, Diệp Tâm Hoả.
Giang Ninh đắc tội với nhà họ La, Diệp Tâm Hoả nhất định sẽ giết hắn.
Thư khiêu chiến gì chứ, chẳng qua chỉ là cái cớ, làm cho Diệp Tâm Hoả có thể công khai giết chết Giang Ninh mà thôi.
Đây là lập uy cho nhà họ La.
Khiến cho nhà họ La một lần nữa thâu tóm thế giới ngầm ở tỉnh thành Thiên Hải.
Không cần biết Giang Ninh có nhận lời hay không, Lúc này.
Đông Hải.
Nhìn bức thư khiêu chiến, Giang Ninh bật cười.
“Anh còn cười! Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại đột nhiên có thư khiêu chiến đến?”
Lâm Vũ Chân lo lắng sắp chết rồi, mát đỏ hoe: “Không cho anh nhận!”
Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân: “Sao, sợ anh chết à?”
“Anh… anh không được nói linh tình! Nói chung là, em không cho anh nhận!”
Giọng nói của cô kèm theo tiếng nức nở.
Gì mà sống chết có số, cô vừa nhìn đã hoảng, quá nguy hiểm.
Nhất là khi cô được biết Diệp Tâm Hoả chính là cao thủ đáng sợ đã giết chết Tàn Kiếm.
“Nếu anh dám nhận, em sẽ mách ba mẹ, em bảo… em bảo anh không cần em nữa!”
Lâm Vũ Chân khóc thật rồi, gần như cầu xin mà kéo.
Giang Ninh.
Cô thật sự rất sợ hãi, sợ Giang Ninh xảy ra chuyện, sợ Giang Ninh chết thật rồi… cô không biết nên làm thế nào cả.
Mắt Lâm Vũ Chân hiện lên vẻ căng thẳng và lo lắng, Giang Ninh giơ tay lên, võ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay hản.
“Vợ à, anh quên nói với em một câu này.”
Câu gì?”
“Cả đời này, không có ai có thể khiến anh rời khỏi em, ngay cả ông trời cũng không được!”