Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 303




‘Thể diện nhà họ La mất sạch, không chỉ bởi vì mất đi thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Hải, mà chuyện của Diệp Cuồng khiến cho tất cả mọi người đang cười vào mặt họ.

Nếu bọn họ không giết Giang Ninh, vậy thì nhà họ La Vĩnh viễn sẽ trở thành trò đùa cợt của thiên hạ.

“Nhất định phải giết tên GiaếẾ Nin này” ô La Vĩnh Càn âm unói: “Nhưng chúng ta phải đợi thêm chút nữa”

Ông ta là một người hết mức cẩn thận, không xác định được rốt cuộc sau lưng Giang Ninh là người phương nào, ông sẽ không sơ suất mà ra tay.

“Đã có người đến thám thính nhà họ Giang rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi, chỉ cần xác định Giang Ninh không có quan hệ gì với nhà họ Giang thì lúc đó chúng ta có thể ra tay rồi!”

La Vĩnh Càn lạnh lùng: “Không những ra tay, còn phải thật khoa trương, để cho những người khác biết, thế giới ngầm ở Thiên Hải vĩnh viễn là của nhà họ Lai”

Diệp Hoả Tâm gật đầu: “Tôi hiểu”

Giờ ông đang đợi kết quả, đợi xem rốt cuộc Giang Ninh có quan hệ với nhà họ Giang hào môn đích thực kia hay không.

Nếu như không có…

Vậy thì đừng trách ông ta ra tay độc ác!

Chuyện của Diệp Cưồng hiện giờ là chuyện nực cười nhất của Phương Bác, khiến cho nhà họ La lần nữa trở thành trò cười.

Bị Tàn Kiếm giết chết không biết bao nhiêu người, chốn chui chốn nhủi như con rùa rúc đầu, giờ thì hay rồi, gi: quyết xong Tàn Kiếm lại bị lột sạch, treo lên ngọn hải đăng.

Vốn nhà họ La cũng rất khiêm tốn, nhưng hiện giờ muốn khiêm tốn nữa cũng chẳng được.

Hiện nay, không chỉ riêng nhà họ La, những gia tộc trốn khỏi tỉnh Thiên Hải cũng đang đồn đoán xem thân phận của Giang Ninh.

Không ít người nghi ngờ, Giang Ninh là người của nhà họ Giang giàu có ở Phương Bắc, đương nhiên là sẽ có người dùng đủ loại thủ đoạn đi kiểm chứng.

Lúc này.

Nhà họ Giang!

Hào môn chân chính bậc nhất ở Phương Bắc, nhà họ Giang!

Nếu như nói gia tộc nhà họ La coi như là một đại gia tộc, vậy thì nhà họ Giang chính là hào môn danh gia vọng tộc, đứng đầu ngự trị những gia tộc khác, bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu lên ngưỡng mộ.

Gia tộc đứng đầu như vậy, thì mỗi một con người đều là nhân vật đáng gờm, sẽ không dễ gì mà xuất đầu lộ diện Nhưng một khi đã ra tay thì nhất định sẽ cuồn cuộn như sóng trào.

Đại viện nhà họ Giang rất an tĩnh, người hầu từ trước đến giờ đều không dám nói to, quy tắc nghiêm ngặt, ai cũng không dám làm trái.

Lúc này trong thư phòng, một người đàn ông trung niên đang ngồi luyện chữ.

Bút lực xuyên qua tấm giấy tuyên, rắn rỏi hữu lực, khí thế Vô cùng.

“Lão gia, lại có người đến do thám”

Bên ngoài phòng, một giọng nói vang đến.

Người đàn ông không dừng bút, vẫn tiếp tục viết, nhưng rõ ràng nét bút đã nhanh hơn rồi, hơn nữa còn có chút lộn xôn, so với thái độ ung dung và ổn định lúc trước, tựa như còn mang theo chút tức giận trong đó.

“Có khoảng tám nhà đang nhìn chằm chằm vào thiếu gia, chỉ e sẽ mang đến không ít phiền phức”

Lại có một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa.

“Hừi”

Nghe thấy vậy, người đàn ông trong phòng hừ lạnh: “Thiếu gia cái gì?”

“Rõ ràng là nó không thèm nhận mình là người nhà họ Giang! Sao lại tính là thiếu gia nhà họ Giang được?”

“Nó giỏi rồi, giờ nó là nhân trung long phượng rồi, có coi nhà họ Giang ra cái gì đâu!”

Người đàn ông mặc vest bên ngoài cửa không dám nói thêm gì nữa.

Người đàn ông trung niên đang giận, nhưng không phải giận Giang Ninh, mà là giận chính mình.

Năm đó nếu bản thân ông có thể kiên trì thêm thì mẹ con Giang Ninh sẽ không bị đuổi khỏi nhà họ Giang, bà ấy cũng sẽ không chết, Giang Ninh cũng sẽ không hận ông rồi không nhận người ba này!

Biết Giang Ninh đã ra khỏi nơi đó, ông vui mừng khôn xiết, bởi vì ông rất rõ ràng, ở nơi đó có thể chết bất cứ lúc nào!

Cho dù ngày hôm nay thực lực và địa vị của Giang Ninh đã khác xa so với lúc trước, nhưng người sư phụ đó của nó là một tên điên!

Nhưng kết quả thì sao?

Ông phái người đi tìm Giang Ninh, nhưng bị Giang Ninh đuổi đi, còn bảo người đó chuyển lời cho mình, hỏi ông muốn tiền hay quyền của Giang Ninh!

Thằng mất dạy đang chế giễu ông, nó sẽ không tha thứ cho ông!