Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 288




Đây tuyệt đối là một đám người điên, bọn họ căn bản không sợ chết.

Thậm chí, ai có thể khống chế mình một hai giây, để cho những người khác thuận lợi gi ết chết, bọn họ vẫn rất hưng phấn.

Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy?

Diệp Cưồng mới đánh ra một chiêu đã có ý định rút lui.

“Muốn trốn à? Muộn rồi!”

Anh Cẩu tức giận gâm lên một tiếng, nắm đấm mạnh mẽ, trực tiếp với khí thế hung hăng tới cực điểm.

Dám đến Đông Hải gây sự chính là tội chết, Diệp Cuồng còn dám tới khu huấn luyện của bọn họ để giết người là xem bọn họ như không khí sao?

Binh!

Bốp!

Bộp!

Cuộc chiến đấu lập tức diễn ra!

Ba mươi người bao vây tấn công Diệp Cuồng!

Cho dù Diệp Cuồng có hai tay thì căn bản chưa đánh ngã được người trước mặt, sáu mươi nắm đấm phía sau đã tới. Chỉ một lát, Diệp Cuồng lại ngã trên mặt đất, hai tay, hai chân đều bị bẻ gãy, liên tục kêu lên thảm thiết.

Trên mặt gã đầy vẻ hoảng sợ và khó có thể tin được nơi này tự nhiên có rất nhiều cao thủ như vậy.

Đừng nói ba mươi người, cho dù chỉ có ba người ở đây, hôm nay gã muốn giế t chết Trần Ngọc thì căn bản cũng không thể làm được.

“Các người…”

Diệp Cuồng ngã trên mặt đất, toàn thân co giật, vô cùng đau đớn.

“Đưa đi!”

Anh Cẩu không nói nhiều: “Đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”

Diệp Cưồng nhanh chóng bị đưa vào trong kho hàng, cho dù hai tay, hai chân bị gãy nhưng vẫn bị bọn họ dùng xích sát buộc chặt lại.

“Nói!”

Anh Cẩu đấm mạnh vào bụng của Diệp Cuồng: “Mày là ai? Tới Đông Hải làm gì?”

“Còn có chút bản lĩnh thì một đấu một, ông đây không †in không phải là đối thủ của mày!”

“Hừ, nhưng ông đây có anh eml”

Diệp Cuồng mở miệng phun ra, gã bị đánh tới phun ra cả nước chua rồi.

“Chúng mày dám giết tao, Đông Hải sẽ tàn đời!”

Diệp Cưồng kiêu căng hét lớn.

Trả lời gã vẫn là nắm đấm.

“Anh Cẩu, anh mệt rồi, đến lượt em đi!”

Lão Lục tiến lên thay thế cho anh Cẩu, cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi tao ra tay ít nhất, bây giờ phải bù lại!”

Diệp Cuồng nhìn những người trước mặt, không ngờ bọn họ bắt đầu xếp hàng, muốn thay phiên nhau tới trừng trị mình, gã không nhịn được mà run rẩy.

Gã sẽ bị đánh chết mất!

“Các người… Các người muốn làm gì!”

Diệp Cuồng sợ hãi hô to: “Thả tao ra! Thả tao rai”

Nhưng không ai để ý đến gã, trả lời gã vẫn chỉ có nắm đấm!

MA.

TA…

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong cả nhà kho, nghe như xé tim xé phổi.

Diệp Cuồng nằm mơ cũng sẽ không ngờ mình tự nhiên lại thua ở Đông Hải, hơn nữa còn thảm như vậy.

Gã là đệ tử đắc ý của Diệp Tâm Hỏa, gã thậm chí còn chưa có cơ hội phát huy ra thực lực của mình, đã bị bao vây tấn công, đánh gãy tay chân.

Suốt cả đêm, đám người anh Cẩu hưng phấn tới mức không cần ngủ, chỉ đặc biệt tới trừng trị Diệp Cuồng.

Má nó, người bước vào sân huấn luyện này để giết người chính là khiêu khích!

“Thả… Thả tao ra…

Trên gương mặt Diệp Cuồng đầy máu, kêu lên một cách thê lương, giọng nói cũng đã nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn không chịu để lộ ra thân phận của mình.

Gã là người nhà họ La, gã làm sao dám thừa nhận chứi Anh Cẩu châm một điếu thuốc và rít mạnh một hơi.

Trời đã sáng, đợi lát nữa Giang Ninh sẽ tới.

Nếu trước khi Giang Ninh tới mà bọn họ còn chưa biết rõ được lai lịch của Diệp Cuồng, vậy khó tránh khỏi quá mất mặt đi.

“Lão Nhị, lão Ngũ, chúng ta làm như vậy là không được”

Anh Cẩu phun ra một ngụm khói thuốc: “Đại ca đã dạy chúng ta phải lấy đức thu phục người.”

Đám người lão Nhị khẽ gật đầu.

“Nhưng bây giờ đại ca còn chưa tới.”

Anh Cẩu lại rít một hơi, tàn thuốc cháy đỏ.

Hai người lão Nhị và lão Ngũ lập tức xông tới, ấn chặt đầu của Diệp Cuồng.

“Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì??”

Anh Cẩu ngắm chuẩn mắt của Diệp Cuồng, đưa tàn thuốc tới!

Khi chỉ cách mắt của Diệp Cuồng có mười centimet, Diệp Cuồng đã cảm giác hơi nóng phả tới, gã lập tức hoang mang.

Những người này là bị điên rồi sao?

“Nếu lấy đức không thể thu phục người, vậy tao chỉ có thể dùng cách cũ thôi. Mày đừng sợ, cao giọng thêm chút nữa thì mới dễ nghe”