Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 277




Giang Ninh không nói gì.

Tàn Kiếm cũng tính là người trong giang hồ thật sự. Đối với gã, nghĩa khí anh em còn quan trọng hơn mạng sống của mình.

“Ông Phó, trên đường xuống hoàng tuyền, ông ít nhất sẽ không cô đơn, ông còn có một anh em như vậy.”

Giang Ninh thầm nghĩ.

Hắn im lặng một lúc rồi mới quay đầu nhìn anh Cẩu: “Sẽ nhanh chóng có người tới cửa, bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng”

Ánh mắt anh Cẩu sáng ngời: “Vâng!”

Lúc này, cả nước đều đang quan tâm với hành động và tung tích của Tàn Kiếm.

Lệnh truy nã được phát ra, bất kể ngoài sáng hay trong tối đều đang đuổi giết Tàn Kiếm, càng không cần phải nói tới nhà họ La vận dụng rất nhiều sức lực, ngay cả Diệp Tâm Hỏa cũng tự mình ra tay, muốn đích thân giế t chết Tàn Kiếm!

Người nhà họ La đều được gọi về, tập trung ở trong gia tộc, không được ra ngoài.

Mấy chục năm qua, nhà họ La đã bao giờ chật vật như vậy?

Bị một cao thủ võ đạo gần năm mươi tuổi giết cho chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong nhà, thành trò cười lớn cho.

các thế lực đặc biệt ở phía bắc.

Nhưng đồng thời, lực uy hiếp của cao thủ võ đạo cũng làm cho những thế lực lớn kia hoàn toàn hiểu rõ, có quyền thế còn chưa đủ, bên cạnh còn cần có cao thủ võ đạo dũng mãnh.

Dù sao lực uy hiếp như vậy cũng quá chấn động!

Nhà họ La ở phía bắc.

‘Âm”

Gia chủ của nhà họ La La Vĩnh Càn chợt hất chăn xuống đất, tức giận nói: “Chỉ một Tàn Kiếm mà các người cũng không giết được à? Đồ vô dụng!”

“Tất cả đều vô dụng!”

“Nhà họ La tôi bị giết mười hai người, mười hai người đấy”

“Hắn chỉ có một người, các người lại không làm gì được.

hắn sao?”

Ông ta cơn giận dữ lôi đình, căm tức nhìn Diệp Tâm Hỏa: “Anh có gì muốn nói nữa không?”

Diệp Tâm Hỏa hơi cúi người, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hắn ta và Tàn Kiếm giao đấu hai lần, cả hai lần đều để cho gã trốn mất.

Hắn ta chưa bao giờ để mắt tới Tàn Kiếm, nhưng không ngờ tuổi tác Tàn Kiếm càng lớn, hiểu biết về kiếm đạo.

trái lại cao hơn một bước, càng mạnh hơn so với mười năm trước rất nhiều.

La Vĩnh Càn giận dữ, người đứng ở trước mặt ông ta đều không dám nói gì.

Nhà họ La bị ép đến tình cảnh này, ông ta có thể không tức giận sao?

Đường đường là thế lực lớn ở phía bắc, cho dù không tính là một gia tộc lớn nhưng trước sau vẫn đứng hàng đầu. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Tất cả mọi người đang cười chê ông tai Nuôi một con chó, kết quả bị chó của mình cắn, hơn nữa còn cắn ác như vậy, ông ta còn mặt mũi nào nữa!

“Chỉ cần gặp được gã, tôi chắc chắn có thể giết gã!”

Diệp Tâm Hỏa nén cơn giận nói.

“Lần trước, Tàn Kiếm đã bị trọng thương, bây giờ ẩn nấp ở chỗ nào, các người tìm được sao?”

La Vĩnh Càn cố nén cơn giận, lông mày rậm dựng ngược, vẻ mặt lạnh lùng: “Gã giảo hoạt như vậy, bây giờ còn có thể dễ dàng đi ra sao?”

Tàn Kiếm sống sót, hơn nữa còn sống ở trong tối, đối với nhà họ La ông ta vĩnh viễn chính là một thanh kiếm có thể rơi xuống cổ bất cứ lúc nào!

Lẽ nào người nhà họ La ông ta cứ phải co đầu rụt cổ ở trong nhà, thậm chí còn chẳng dám ra khỏi cửa hay sao?

Uất ức!

Ông ta đã bao giờ phải uất ức như vậy!

“Chỉ cần có thể dụ gã ra là được!”

Diệp Tâm Hỏa điềm nhiên nói: “Nếu không giết được gã nữa, Diệp Tâm Hỏa tôi sẽ tự sát để tạ tội!”

Mọi người xung quanh run rẩy, không ngờ Diệp Tâm Hỏa sẽ nói những lời độc như vậy.

La Vĩnh Càn cũng nén xuống cơn giận, nhìn chằm chằm Diệp Tâm Hỏa và im lặng một lúc mới nói: “Được! Vậy tôi sẽ làm mồi nhử để dụ gã rai”

Không ai thích hợp hơn, còn có sức hấp dẫn hơn ông ta.

Người Tàn Kiếm muốn giết nhất chính là mình, muốn trả thù cho ông Phó – người anh em lâu năm của gã.

“Gia chủ, không thể được!”

“Quá nguy hiểm!”

“Gia chủ…”

Mấy người lập tức kêu lên.

Bảo La Vĩnh Càn tới làm mồi nhử quá nguy hiểm. Nếu Tàn Kiếm phát điên, thật sự giết La Vĩnh Càn hoặc làm ông ta trọng thương, vậy nhà họ La sẽ thật sự nguy hiểm.

“Tất cả im miệng cho tôi!”

La Vĩnh Càn nổi giận gầm lên một tiếng, những người khác lập tức không dám nói nữa. Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Tâm Hỏa: “Mạng của tôi lại ở trong tay cậu!”