Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 251




Lục Thiên đột nhiên cảm thấy mình bị mắc bẩy!

Sao ông ta lại có thể tới Đông Hải chứ!

Đông Hải này che giấu một con quái vật vô cùng khủng khiếp, lẽ nào ông Phó lại không biết sao?

Ông Phó chắc chắn biết!

Đến lúc này, Lục Thiên mới chợt hiểu ra. Ông Phó cố ý rời khỏi tỉnh thành là để dụ mình tới Thiên Hải, chính là để mình tới trêu chọc con quái vật khủng khiếp này!

Một quyền!

Chỉ dùng một quyền lại gi ết chết Băng Long, thực lực như vậy, cho dù là Tàn Kiếm ở thời điểm mạnh nhất cũng chưa chắc có thể làm được.

Nhưng Giang Ninh trước mắt này thoạt nhìn, dường như căn bản không tốn bao nhiêu sức lực…

Khủng hoảng!

Cho dù trong lòng vẫn muốn trả thù, nhưng lúc này Lục Thiên phần nhiều cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không thể ép được sự sợ hãi này xuống.

Cho dù đối mặt với nhân vật lớn phía bắc kia, ông ta cũng chưa từng có cảm giác khủng hoảng như lúc đối mặt với Giang Ninh.

Cấm địa Đông Hải!

Trong đầu ông ta chỉ thoáng hiện ra bốn chữ này.

Vì sao ông Phó không hề động vào Đông Hải?

Không phải ông ta coi thường, mà ông ta không dám!

Lúc này Lục Thiên mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi.

“Băng Long!”

Hai mát Huyết Long đỏ ngầu, trơ mát nhìn Băng Long bị Giang Ninh gi ết chết ngay trước mặt mình, hắn ta trở nên cuồng bạo.

Bạo Long vừa mới chết, bây giờ Băng Long lại chết, năm anh em bọn họ bây giờ chỉ còn lại một mình hắn ta!

“Tao giết mày!”

Dáng người cao to của Huyết Long giãm lên mặt đất khiến mặt đất cũng phải chấn động. Hắn ta giống như một dã nhân thời kỳ Man Hoang, điên cuồng lao về phía Giang Ninh.

Sắc mặt Lục Thiên tái nhợt: “Huyết Long!”

Ông ta muốn gọi Huyết Long lại, nhưng lúc này Huyết Long làm sao còn có thể bình tĩnh được nữa?

“Chết đi…”

Huyết Long nghiến răng tới mức chảy cả máu, hai tay kêu lên răng rắc, điên cuồng đập về phía Giang Ninh!

“Không biết tự lượng sức mình”

Giang Ninh vẫn đánh ra một quyền!

“Âm!”

Nắm đấm của hai người lại va chạm vào nhau.

Một khí lực chợt nổ mạnh, nảm đấm của Huyết Long lập.

tức nổ nát!

“Tao muốn mày phải chết…”

Nhưng Huyết Long không hề lùi bước, hắn ta giống như đã phát điên rồi, không còn cảm giác được đau đớn nữa. Trong mắt hắn ta chỉ có phẫn nộ và sát ý điên cưồng.

Hắn ta vung mạnh nắm đấm, tiếp tục đập tới!

“Bộp!”

Vẫn là một quyền!

Huyết Long kêu lên một tiếng thảm thiết, hai nắm đấm đều nổ nát!

Còn lộ ra xương tráng!

Từ cổ tay đã có máu tươi đầm đìa, làm gì còn có hình dáng hoàn chỉnh của bàn tay nữa!

Lục Thiên thấy vậy mà giật mình, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực!

Quá đáng sợi Quá đáng sợi “Giết…

Chợt phía sau truyền đến âm thanh càng khủng khiếp hơn.

Lục Thiên chợt quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy hai chân gần như sắp đứng không vững nổi nữa!

Đám ba mươi người anh Cẩu… Không! Đó là ba mươi con thú hoang!

Giống như sói vào bầy dê đang điên cuồng gi ết chết đàn em của mình!

Từng chiêu từng thức đơn giản lại cực kỳ dũng mãnh, tất cả đều là kỹ năng giết người gọn gàng dứt khoát.

Anh Cẩu nhanh chóng thò một tay ra, nắm lấy cổ một người, một tay khác chợt lắc một cái, một tiếng rắc vang lên, cổ của người nọ đã trực tiếp bị bẻ chặt!

Anh ta còn chẳng thèm liếc nhìn, tiếp tục người kế tiếp, một quyền đánh ra lại trực tiếp đánh thẳng vào huyệt thái dương!

“Bộp!”

Lại là một người!

Lục Thiên khiếp sợt Ông ta nhìn người của mình dần dần ngã xuống, nhìn hơn ba trăm người, mỗi người đều kêu lên thảm thiết, muốn chạy trốn lại trốn không thoát, tất cả đều bị đám người anh Cẩu điên cưồng đuổi giết, nhìn từng đàn em kêu khóc tha mạng, vẫn khó thoát khỏi cái chết…

“A… AI”

Lục Thiên kêu to, sác mặt vô cùng dữ tợn: “Giang Ninh!

Giang Ninh mày rốt cuộc là ai?”

“Mày có biết người sau lưng tao là ai không hả?”

Ông ta gào thét nhưng không dám xông lên.

Cho dù thực lực của ông ta mạnh hơn Băng Long và Huyết Long một chút, nhưng ở trước mặt Giang Ninh, ông ta chắc chắn mình sẽ phải chết!

Ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Ninh nhưng lùi lại.

Giang Ninh không hề có ý định đuổi theo.

“Không biết, cũng không muốn biết.”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Nhưng nếu hắn dám đến Đông Hải gây sự, vậy kết quả sẽ giống như hai thi thể này vậy”