Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 237




Bên trong sánh hội sớ nước nóng, có năm sáu người nằm trên đất, đang rên rỉ đầy đau đớn.

Bạo Long ra tay rất ác độc, đánh gãy tay bọn họ, không khách khí chút nào.

Lục Tâm đang đứng ở kia, mắt quét một vòng, hờ hững nói: “Giang Ninh ở đâu, tao biết giờ thăng nhãi đó đang ở đây, bảo nó cút ngay ra đây!”

Hần ta giết thẳng đến Đông Hải không chút do dự.

Từ trước giờ chưa từng có ai đám đối đầu với hắn, lại càng không có ai đám làm hắn bẽ mặt!

Giang Ninh, gan mày cũng lớn lắm!

Hiện giờ hắn đích thân ra tay, muốn đánh chết Giang.

Ninh ngay lập tức, để cho Vu Phóng mở to mắt ra mà nhìn, hắn nói được thì làm được.

Uy của nhà họ Lục khöng đùa được đâu!

“Ha ha, xem ra Giang Ninh là một con rùa rụt đầu, không dám ra đây”

Lục Tâm cười lạnh, hét: “Giang Ninh mau ra đây chịu chết! Nếu không, tao đốt sạch cái hội sở này của mày!”

Hắn dám lắm!

Bạo Long đứng trước mặt hắn đây đích thực là một con “Bạo Long”.

Vẻ mặt vô cảm, đôi mắt tràn đầy sát khí.

Hắn trước giờ vẫn là một người tàn bạo, không có kiên nhẫn, đi theo Lục Thiên mười mấy năm, chỉ cần Lục Thiên bảo hản giết người, hán không hỏi tại sao, chỉ giết người là được!

Hiện giờ phụ trách bảo vệ Lục Tâm, hắn ta coi Lục Tâm như là con cháu trong nhà, đương nhiên cũng như vậy.

“Chú ba, xem ra chú vẫn nhẹ tay lám, những người này.

kêu lí nha lí nhí”

Mày Bạo Long nhíu chặt, hắn bước đến trước mặt một nhân viên phục vụ, giãm mạnh lên.

Răng rắc!

Tiếng gào thảm thiết, đau đớn tột cùng.

Xương đùi bị giãm lên cứ thế gãy rời.

Bạo Long tàn bạo tột cùng.

Hắn ta giơ chân lên, lần này nhắm thẳng vào đầu!

Chỉ cần đạp xuống là đầu nhân viên kia nát bét.

“Bọn mày là ai?”

Bỗng nhiên có giọng nói vang lên, trầm thấp, còn hơi tức giận.

Lục Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ninh đi ra, lông mày nhướn lên.

“Mày là Giang Ninh?”

Hán không ngờ Giang Ninh lại là một tên trông có vẻ gầy gò ốm yếu, thật nhìn không ra cái mặt kia có bản lĩnh gì.

“Đến tìm tao mà không biết tao là ai à?”

Giang Ninh cười lạnh, lòng bùng lửa giận.

Hắn đang có cơ hội chạm vào Lâm Vũ Chân, những tên chó má này lại dám đến phá rối hắn.

“Thẳng ngu nào đến đây gây chuyện”

Lục Tâm nhíu mày: “Tao là Lục Tâm! Mày dám nói chuyện với tao thế àI”

“Lục Tâm?”

Giang Ninh nhớ ra, lúc nãy anh Cẩu có nói với hắn, có một tên không biết sống chết đến Đông Hải tìm hản, bảo hắn tự chặt một cánh tay đưa đến nhà họ Kim ở tỉnh thành bồi tội, đã bị anh Cẩu xử lý rồi.

Mấy tên râu ria này Giang Ninh không có thời gian đi để ý.

Hiện giờ xem ra, chính chủ đến tận cửa đây rồi.

“Thứ chó má gì”

Giang Ninh xua tay: “Không cần biết chúng mày là ai, phá hỏng tâm trạng tao, còn dám đánh người, hôm nay đừng mong ra ngoài nữa”

Hắn đang bừng bừng lửa trong người đây!

“Ngông cuồng!”

Bạo Long tiến lên phía trước một bước, hơi thở đáng sợ tản ra từ người hắn ta.

Tựa như một con ác long, lúc này đang nhìn chòng chọc vào con mồi Giang Ninh, muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Chú ba, đánh gãy tay chân hắn rồi mang về, tôi muốn đích thân vần chết nó!”

Lục Tâm nói.

Còn chưa từng có ai dám nói hắn là thứ chó m Giang Ninh này quá ngông cuồng, hắn không thể để Giang Ninh chết dễ dàng như vậy, nhất định phải “chăm sóc” nó đàng hoàng, khiến nó muốn sống không được chết cũng chẳng xong.

“Soạt..”

Bạo Long ra tay!

Hán là một cỗ máy giết người không tình cảm, càng không thích nói mấy lời vô nghĩa.

Hắn đạp chân, mặt đất rung lên, chấn động, Bạo Long đã đến trước mặt Giang Ninh.

“Chịu chết đi!”

Bạo Long hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường, vung nắm đấm về phía đùi Giang Ninh.

Theo thói quen của hắn, đánh gãy hai đùi trước, sau đó bẻ gãy hai tay Giang Ninh.