Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 236




Vợ ơi đừng nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ ấy!

“Không tệ.”

“Anh đã từng nhìn người phụ nữ khác rồi sao?”

Mạch suy nghĩ của Lâm Vũ Chân luôn khác những người khác: “Nếu không thì sao anh lại so sánh được?”

Giang Ninh cảm thấy, cuộc sống đâu đâu cũng là bãy rập, lơ là một tí là rơi vào cái bẩy của Lâm Vũ Gbân giăng sẵn rồi.

“Cái này không cần so, anh thích chân dài”

“Chân em dài lắm sao? Em chưa đo bao giờ.”

Chết mất thôi!

Giang Ninh cảm thấy mình như đang ở chiến trường Trung Đông, đối mặt với ba trăm tên địch hung hãn, nhưng cũng không máu nóng sục sôi thế này.

“Hay là, anh giúp em đo thử?”

Hầu kết hán hơi động, lên tiếng bảo.

Không đợi Lâm Vũ Chân trả lời, Giang Ninh khua nước.

bơi thẳng qua, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Lâm Vũ Chân.

Khoảng cách hai người không đến nửa mét, mặt đối mặt trong làn hơi nước mập mờ.

Mặt Lâm Vũ Chân rất đỏ, không biết là do nước quá nóng hay là do cô hồi hộp và xấu hổ nữa.

“Vậy, vậy anh định đo thế nào?”

Cô khẽ hỏi.

Giọng nói đó vừa thốt ra, lại như thể chìm nghỉm ngay trong làn hơi mỏng.

Từ trong giọng nói của cô cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch.

“Đo thế này”

Mặt Giang Ninh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, duỗi tay vào trong nước, chạm vào chân Lâm Vũ Chân, nhẹ kéo lên, sau đó hắn dùng một gang bàn tay, bắt đầu đo từ gót chân lên.

“Một gang, hai gang…”

Mặt Giang Ninh không tỏ vẻ gì, nhưng Lâm Vũ Chân không nhịn được mà mím chặt môi, vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên Giang Ninh chạm vào chân cô!

Tên này sao chẳng tỏ vẻ gì cả thế?

Thật sự đang nghiêm túc đo giúp cô?

“Bốn gang…”

Ðo qua đầu gối rối!

Giang Ninh vẫn định tiếp tục đo lên?

Bỗng Lâm Vũ Chân có hơi hối hận, sao cô lại có thể đồng ý cơ chứ!

Cô định rút chân lại, nhưng tay Giang Ninh không có ý thả ra.

“Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân vội kêu lên.

Giang Ninh lập tức dừng tay, ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”

“Anh, anh đếm đến mấy gang rồi?”

Lâm Vũ Chân định nói, hay là anh đừng đếm nữa, nhưng không biết vì sao lời đến miệng lại thành câu hỏi này.

Cô hận không thể lặn cả người xuống nước, cô rốt cuộc làm sao vậy, sao lại đi hỏi cái này.

“Em hỏi làm anh quên mất rồi”

Giang Ninh thản nhiên nhìn Lâm Vũ Chân: “Hay là anh đo lại lần nữa”

Dứt lời, hắn lại bắt đầu lại từ gót chân, lần này có vẻ hắn ung dung hơn nhiều.

“Một gang, hai gang…”

“Rầm!”

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng va đập, hình như có kẻ nào đá cửa!

Lâm Vũ Chân lập tức hoảng loạn, vội rút chân lại, cả người chúi vào trong nước chỉ thò đầu lên, vô cùng lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô hỏi.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời lửa giận bùng lên đầu.

“Bà già nó chứ, ai đến gây rối vào lúc này vậy?”

Hắn đã đếm đến bốn gang, qua đầu gối rồi!

Khó khăn lắm mới có được bầu không khí thế này, chẳng dễ gì mới có cơ hội tiếp xúc thân mật với vợ yêu, mẹ kiếp.

Tên khốn nào đến gây chuyện!

“Không sao”

Giang Ninh đè nén lại lửa giận trong mắt: “Em yên tâm mà ngâm nước nóng đi, anh lên xem xem, ngoan”

Hắn đứng dậy, cơ thể tráng kiện, từng thớ cơ nổi lên cuồn cuộn, không thô kệch mà vô cùng rắn chắc, có thể cảm nhận được cơ thể này chất chứa bao nhiêu sức mạnh đáng sợ.

Nhất là trên người Giang Ninh có không ít vết sẹo, loại vết sẹo hình thành sau khi bị thương để lại, là minh chứng cho thấy những năm qua hản đã trải qua những gì.

Lâm Vũ Chân nhìn thấy thì hơi thất thần.

“Giang Ninh… anh đã chịu khổ bao nhiêu rồi vậy?”

Cô bỗng cảm thấy đau lòng.

Mà Giang Ninh lúc này quấn khăn tắm, mặt không tỏ vẻ gì, bước ra ngoài, ánh mắt đủ để giết người.