Nhìn Vu Phóng đang cười điên như dại, trên mặt vân còn dấu tay, nhưng vẻ hưng phấn không giảm chút nào, Kim Dương nhìn mà không nói gì.
Ông ta và nhà họ Kim đã lên chiếc thuyền nhà họ Lục, không còn sự lựa chọn nào khác.
Ngay cá người phụ nữ mà ông ta thích cũng phái đem tặng cho người ta, vậy thì ông ta còn lời gì để nói nữa?
Cái bộ dáng hung ác của Lục Tầm, còn có tên Bạo Long kia nữa… /Ấ z2 Lần này Giang Ninh thật sự xong đời rồi.
Hừ, đánh gãy chân con trai ông ta, mối thù này coi như đã được trả.
Lục Tầm đằng đằng sát khí hùng hổ đi Đông Hải, mà Giang Ninh lúc này cùng với cả nhà đang ở hội sở nước nóng.
“Nói với em bao nhiêu lần là đừng có làm việc quá sức tôi”
Giang Ninh trách: “Công ty từ từ phát triển, em có nơi luyện tập là được rồi”
Lãm Vũ Chãn quá bạt mạng, để cơ thể mệt nhọc quá độ.
Nhìn cô thỉnh thoảng bóp vai và cổ, dáng vẻ không thoải mái, Giang Ninh không nhìn tiếp được nữa.
Bắt cô dừng hết mọi công việc lại, dẫn cô đi thả lỏng.
Hội sở suối nước nóng này là sản nghiệp của Hoàng Ngọc Minh, cũng có chút tiếng tăm ở Đông Hải.
€ó suối nước nóng thiên nhiên, nhưng không phải hội sở nào cũng có thể lấy được một vị trí tốt như vậy.
“Giang Ninh… em còn chưa xem xong báo cáo.”
Lâm Vũ Chân đã thay quần áo rồi nhưng vẫn liên mồm nhắc đến công việc.
Cô mặc bộ bikini, trên người còn quấn một chiếc khăn tâm, chỉ thiếu nước quấn chặt từ đầu đến chân không hở tí nào.
“Còn nói đến công việc thì anh sẽ giải tán tập đoàn Lâm thị ngay lập tức”
Nghe được lời uy hiếp của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không dám ừ hử thêm gì nữa.
Cô nhìn bể tắm đang bốc hơi, rồi lại nhìn sang Giang Ninh đang không mặc gì dựa vào thành bể, mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ thì do dự không biết có nên xuống hay không.
Nơi này là khu tư nhân, Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho Giang Ninh.
Nhưng cho dù như vậy, hai người cùng ngâm nước nóng, Lâm Vũ Chân vẫn cảm thấy hơi khó xử.
“Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Giang Ninh không nghe thấy tiếng Lâm Vũ Chân xuống nước, thản nhiên bảo: “Đợi ngâm xong rồi thì bảo nhân viên xoa bóp cho em, thả lỏng cơ thể, tâm trạng thoải mái thì mới có thể làm việc tốt được.
“Là vì để em làm việc sao”
Lâm Vũ Chân khẽ bảo.
“Em nói gì?”
Giang Ninh mở mắt ra, thấy Lâm Vũ Chân còn đang quấn khăn tảm, không nhịn được mà hỏi: “Em thế này ngâm làm sao?”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Bỏ khăn ra”
Lâm Vũ Chân cởi khăn tắm, lộ ra làn da trắng mịn như sữa, cho dù không sờ vào nhưng Giang Ninh có thể cảm nhận được làn da trơn bóng của cô.
Hắn bỗng sững lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân, thấy mặt cô đỏ lựng lên.
“Anh, anh nhìn cái gì!”
Cô hoảng loạn đi xuống bể, chỉ để lộ phần đầu, giấu hết cơ thể vào trong nước, dựa vào bên còn lại của bể, cách một khoảng với tên Giang Ninh đang nhìn cô với ánh mắt cầm thú.
“Không ngờ dáng em đẹp phết nhỉ”
Giang Ninh cười một tiếng.
Làm vợ hắn lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa được đụng.
vào cô đâu.
Mặt Lâm Vũ Chân càng đỏ tợn, nạt: “Không cho anh nhìn!”
Giang Ninh nghĩ bụng, tên khốn Hoàng Ngọc Minh, giữ lại cho hắn cái bể lớn như vậy làm gì, chỉ cần một mét thôi là hai người có thể mặt đối mặt ngâm nước nóng rồi.
“Được, anh không nhìn”
Mồm Giang Ninh nói như vậy nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Lâm Vũ Chân.
Chỉ là hơi nước bốc lên dày đặc, không nhìn được những nơi khác.
“Giang Ninh”
“ừ”
“Dáng người em đẹp thật sao?”
Lâm Vũ Chân bỗng hỏi.
Giọng điệu dè dặt cùng với ánh mát tràn ngập mong chờ, khiến cho tim Giang Ninh đập mạnh một cái, chỉ cảm thấy cơ thể mình suýt nữa thì không khống chế nổi.