“Lục thiếu!”
Nghe được lời này, Kim Dương thấy máu não như đang đồn lên.
Lục Tâm có ý gì?
Còn muốn làm nhục vợ ông ta trước mặt ông ta ở ngay trong nhà họ Kim ư!
Kim Dương mặt đỏ lên, giận dữ bảo: “Chuyện này không.
cần Lục. thiếu nhoÿöno- z> 4 ì Ông ta đứng dậy, Kéo Liễu Ngọc về phía mình, sắc mặt sầm xuống: “Nếu như Lục thiếu thấy rượu nhà họ Kim không ngon, vậy thì mời đến nơi khác uống”
Ức hiếp người quá đáng!
Ông ta đã nhãn nhịn lắm rồi, nhưng Lục Tâm lại được voi đòi tiên, muốn ra tay với Liễu Ngọc, vậy ông ta còn có mặt mũi nào ở lại cái tỉnh thành này nữa?
Vu Phóng mấp máy miệng định nói gì đó, nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Sao nào, Kim gia chủ khách khí vậy à?”
Lục Tâm híp mắt lại, nhìn Kim Dương: “Hôm nay, tôi còn định “nghỉ ngơi” với chị dâu kìa, Kim gia chủ định ngăn cản tôi sao?”
Hắn vừa nói xong, Bạo Long ngồi một bên ngẩng phắt đầu dậy!
Đôi mắt đỏ quạch đáng sợ, sát khí hän lên trong đáy mắt.
Hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn Kim Dương, nhưng cũng đủ để Kim Dương kìm chẳng đặng mà run rẩy đôi chân.
“Gia chủ..”
Liễu Ngọc cũng sợ đến cả người run rẩy, nắm chặt cánh tay Kim Dương, nước mắt chực rơi.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, mắt Lục Tâm sáng rực lên, như thể ánh mắt của một con sói tham lam đang nhìn chằm chằm con mồi.
Lục Tâm chả thèm nể nang ai, đứng dậy kéo Liễu Ngọc vào lòng, sau đó giơ tay vỗ mạnh vào mặt Kim Dương.
“Kim gia chủ, ngoan ngoãn ở đây uống rượu với chú ba, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”
Dứt lời liền kéo Liễu Ngọc đi thẳng.
Kim Dương như một cây cọc gỗ bị đóng đinh tại chỗ, không động đậy.
“Gia chủ…gia chủ!”
Sau lưng là tiếng kêu cứu của Liễu Ngọc, nhưng Kim Dương nào dám cản.
Ông ta không nghi ngờ chút nào, chỉ cần ông ta dám động một chút thôi là Bạo Long sẽ bắn nát đầu ông ta.
“Ngồi xuống!”
Bạo Long quát lên một câu như sấm vang bên tai, khiến cho chân Kim Dương nhũn oặt, không điều khiển được cơ thể mình mà ngồi cái phịch xuống.
“Uống rượu!”
Bạo Long lại gào lên một tiếng, sát khí ngập trời.
Vu Phóng vội vã rót rượu cho Bạo Long.
“Kim gia chủ, chẳng phải chỉ là một con đàn bà thôi sao?”
Gã an ủi Kim Dương: “So với tương lai sau này của nhà họ Kim, đây được tính là gì chứ? Chỉ cần Lục thiếu tận hứng, tương lai ở tỉnh Thiên Hải này, địa vị của nhà họ Kim còn phải lo lắng gì nữa?”
“Nào nào nào, chúng ta mời tiền bối một ly!”
Vu Phóng đứng dậy, đôi tay cung kính cầm chén rượu.
Sắc mặt Kim Dương rất khó coi, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành phải nhếch mép cười gượng gạo, sau đó cầm chén rượu lên.
“A.
Tiếng kêu cao vút vang lên từ căn phòng cách đó không xa, có vẻ như Lục Tầm cố ý không đóng cửa lại.
Nhất thời, mặt Kim Dương đỏ nhừ lên.
Ông ta nghe tiếng kêu, trong đầu tự hiện lên những hình ảnh xua mãi không tan, bàn tay nắm chặt thành quyền, đôi con ngươi đỏ sọc.
Kim Dương ngồi nơi đó ngây ngẩn, dường như quên mất thời gian trôi qua thế nào, một lúc lâu sau Lục Tâm mới quay lại, hắn vừa đi vừa chỉnh lại quần áo.
Vẻ mặt hưởng thụ vẫn còn chưa tan hết.
“Kim gia chủ, tuổi ông lớn rồi, khó trách lực bất tòng tâm, chị dâu chịu tủi thân rồi”
Lục Tâm thở dài: “Lần này không cần cảm ơn tôi đâu”
Kim Dương cảm thấy mặt mình đau rát như thể bị người †a tát mạnh một cái.
Nhưng ông ta không dám tức giận, còn phải nhếch môi lên cười.
Trên đời này còn có chuyện nào ức hơn chuyện này không?
Lục Tầm ngồi xuống, hiển nhiên tâm tình rất là vui vẻ, tự rót cho mình một chén rượu, sau đó quay sang nhìn Vu Phóng.