Làm sao người của Yamaguchi có thể tìm thấy cô ấy, bọn họ bắt cô ấy bằng cách nào, tung tích của cô ấy vẫn luôn là điều bí mật của gia tộc, cho dù là anh ta thì cũng khó có thể biết được.
Lance quay đầu lại, nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, hơi do dự một chút.
“Anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Không.” Giang Ninh không cần nghĩ mà từ chối thẳng thừng.
Anh biết Lance muốn nói gì, nên anh không cho anh ta cơ hội để nói chuyện.
Nào ngờ Lance trực tiếp đi qua Giang Ninh rồi đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân.
“Giúp tôi một việc được không?”
Anh ta biết Lâm Vũ Chân rất tốt bụng, nếu không thì sẽ không cứu anh ta.
“Hình như tôi không giúp được anh đâu.’ Lâm Vũ Chân bất đắc dĩ mỉm cười.
Đương nhiên cô không phải kẻ ngốc, có thể nghe ra ý của Lance là muốn nhờ Giang Ninh giúp đỡ, làm gì có chuyện xin cô chứ, cô cũng không có năng lực này.
“Tôi biết Lâm thị của các cô muốn phát triển con chip công nghệ cao, cần kỹ thuật vê phương diện này”
Lance nói: “Tôi cũng biết các cô đã có những chuyên gia đẳng cấp thế giới và chắc chắn không có vấn đề gì trong việc phát triển con chip của mình, nhưng nếu muốn vượt mặt mấy nhà ở thành phố Hàng Thiên thì không phải mấy năm là có thể làm được.”
“Tôi có thể giúp các cô.”
Lâm Vũ Chân nhìn Lance, nghe thấy câu cuối cùng của anh ta, nhưng vẫn chưa phản ứng lại.
Giúp bọn họ? Giúp như thế nào.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Giang Ninh, vẻ mặt của Giang Ninh vẫn không thay đổi, có vẻ anh hoàn toàn không quan tâm đ ến lời nói của Lance.
“Tôi có thể giúp tốc độ phát triển của Lâm thị các cô tiến bộ nhanh hơn, chỉ cần các cô giúp tôi cứu người.” Lúc này Lance mới nhìn về phía Giang Ninh.
Bởi vì anh ta biết rất rõ, Giang Ninh nghe được những lời mà anh ta nói.
Anh ta cũng biết rõ, ngay từ đầu đám người Giang Ninh tiếp cận anh ta là vì mục đích này, anh ta cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra được.
Nhưng mà Lance không thèm quan †âm, bởi vì lý do để những người khác tiếp cận anh ta có rất nhiều.
Bao gồm cả việc Cát Mễ nịnh hót anh ta, đến gần anh ta cũng là vì nguyên nhân này, nhưng lần này anh ta không có lựa chọn.
Mặc dù chỉ ở cùng Giang Ninh và Lâm Vũ Chân có hai ngày, nhưng anh ta có thể cảm nhận được con người của Lâm Vũ Chân rất tốt, Giang Ninh này trông thì có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thật ra anh cũng không phải là người xấu.
Chưa kể, bản lĩnh của Giang Ninh rất tuyệt vời! Có anh đi cùng thì cũng không phải là chuyện xấu.
“Làm ơn.” Lanece nói.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ còn chưa lên tiếng thì tên vệ sĩ đứng ở một bên nhíu mày.
“Anh Lance, làm vậy không tốt lắm.”