Lance không có nhiều tiền trong túi, mà có thì toàn là ngoại tệ, những quầy hàng này không có thứ hỗ trợ anh ta sử dụng thẻ tín dụng.
Anh ta chỉ có thể mỉm cười ngượng ngùng, tìm Lâm Vũ Chân để đổi tiền.
Anh ta biết Giang Ninh không phải người dễ nói chuyện.
“Không sao, tôi sẽ cho anh mượn.”
Lâm Vũ Chân lấy điện thoại di động của mình ra, trực tiếp quét mã QR trên quầy hàng, một tiếng đinh vang lên là đã thanh toán xong, Lance nhìn mà ngớ người.
“Gái này…
“Đây là phương thức thanh toán của chúng tôi.”
Lâm Vũ Chân nói: ‘Chúng ta sẽ bước vào thời đại không tiên mặt.”
Lance hít một hơi thật sâu, tất nhiên anh ta đã nghe thấy điều này, nhưng đây là lân đầu tiên anh ta tự mình trải nghiệm nó.
Loại công nghệ cao này có thể bắt gặp ở khắp mọi nẻo đường.
“Những con chip mà công ty chúng tôi đang phát triển hiện rất phù hợp với những sản phẩm này.”
Lâm Vũ Chân nói với vẻ tự hào: “Nó có thể giúp mọi người thuận tiện hơn †rong cuộc sống, giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn, thân thiện hơn với môi †rường và an toàn hơn.”
Lance gật đầu, giơ ngón tay cái ra rồi nhìn về phía chủ của quầy hàng: “Ăn ngon! Rất ngonl”
Quẩy đường này chua chua ngọt ngọt, hạt vừng rắc ở trên đó tỏa hương thơm.
Lance nào có nghe thấy Lâm Vũ Chân nói cái gì nữa, cả người đều bị bao trùm bởi các loại mùi thơm.
Đi suốt một chặng đường thì ăn suốt một chặng đường, Lance hô lớn, đây thực sự là thiên đường!
“Đột nhiên tôi tìm thấy thú vui mới.”
Lance bật cười: “Nhiều đồ ăn quá, ở chỗ này của các người có nhiều đồ ăn thật!” Bây giờ anh ta mới phát hiện ra cái gì mới gọi là thiên đường.
“Tôi muốn đi ăn khắp nước Vạn Hoa †rong vòng một năm!” Lance cười to.
Anh ta không ngờ ba năm sau, anh †a vân ở Thục Đô và vẫn chưa ăn hết một nửa của thành phố.
“g”
Sau khi ăn uống xong, Lance ngồi trên ghế dành cho người đi bộ trên cầu vượt, võ bụng của mình mà không giữ hình tượng, anh ta đã quên phong thái quý ông gì đó từ lâu rồi.
Dù sao ở đây cũng không có người trong tầng lớp quý tộc, sẽ không có ai để ý đến anh ta.
“Cô vừa nói công ty của cô đang phát triển con chip?”
Lúc này, Lance mới nhớ tới những lời mà Lâm Vũ Chân đã nói.
“Đúng vậy.”
Lâm Vũ Chân đưa cho anh ta một chai nước: ‘Anh đã nghe nói đến tập đoàn Lâm thị chưa?”
Lance liếc mắt nhìn Giang Ninh, sau đó lắc đầu: “Không phải anh ta họ Giang sao?”
Theo nhận thức của anh ta, Giang Ninh mạnh mẽ như thế thì chắc công ty là của anh, làm sao có thể là Lâm thị mà không phải là Giang thị?
“Tôi làm việc cho anh ấy.’ Lâm Vũ Chân nở nụ cười.