“Tôi, tôi không có giết người!” Anh ta vội thanh minh.
“Anh không có nhưng dòng họ ở phía sau anh thì sao?”
Giang Ninh cười lạnh: “Là dòng họ có danh tiếng trong giới quý tộc kỳ cựu ở thế giới thứ ba, tích lũy tài nguyên mấy trăm năm, không phải dựa vào việc đi chiếm đoạt thì dựa vào cái gì?”
Lance im lặng.
Những gì mà Giang Ninh nói đều là sự thật.
Sự vùng dậy của tầng lớp quý tộc kỳ cựu như bọn họ là kết quả của việc cướp bóc và tích lũy qua hàng trăm năm, thậm chí máu tươi trên tay họ còn nhiều hơn trên chiếc du thuyền kh ủng bố này.
Giết và bị giết là chuyện bình thường trong quy luật sinh tôn của thế giới thứ ba.
Ngay cả chiến trường Trung Đông cũng do bọn họ tạo ra. Vì tài nguyên, bọn họ thu hoạch sinh mạng… còn độc ác tàn nhân hơn bất cứ nơi nào khác!
“Muốn dùng hắc ám để đổi lấy ánh sáng, điều này là không thể nào. Thứ mà các anh nhận được sẽ chỉ là bóng tối, không bao giờ có ánh sáng.” Giang Ninh thản nhiên nói.
“Cho nên không cần phải đồng cảm với bọn họ, bởi vì bọn họ đáng đời.”
Giang Ninh đã từng nói cho Lâm Vũ Chân biết thế giới này khắc nghiệt như thế nào.
Cách bảo vệ Lâm Vũ Chân của anh từ trước cho tới nay là không để cô hoàn toàn tránh xa bóng tối, mà là để cô đi trong bóng tối, cũng như để cô có thể phân biệt đúng sai và duy trì sự hồn nhiên và lương thiện của mình.
Từ trước đến giờ không hề có mối thù hận nào lại tự dưng sinh ra, có nhân tất có quả.
“Đây là cách sinh tôn của chúng tôi.”
Lance lắc đầu: “Từ trước cho tới bây giờ đều như vậy, không thể thay đổi được.”
“Anh đã thử thay đổi chưa?” Giang Ninh nhìn anh ta nhưng Lance không thể nói được gì.
Làm sao anh ta có thể thử chứ, cũng chưa từng nghĩ sẽ thử làm chuyện này, cách sinh tồn này chính là quy luật mấy trăm năm. Ở trong mắt anh ta, đây là chuyện bình thường.
Đôi khi anh ta sẽ cảm thấy nó tàn nhãn, cứ thế mà sinh ra sự áy náy và không nỡ, nhưng anh ta không biết mình có thể thay đổi được điều gì.
“Ngay cả thử mà anh cũng chưa làm thì anh có tư cách gì mà nói không thay đổi được? Nói chính xác là các anh không muốn đổi mà thôi.”
Giang Ninh nói: ‘Nếu không muốn thay đổi, vậy thì hãy đi xuống, cho dù anh có chết trên chiếc du thuyền này thì cũng là do anh đáng đời!”
Lời nói của anh không có một chút khách sáo nào.
Anh cũng không cần phải khách sáo.
Chính vì sự tồn tại của những thế lực lớn như thế giới thứ ba nên thế giới này mới hỗn loạn như vậy.
Họ kiểm soát chính trị, kinh tế, thậm chí là cả văn hóa của nhiều vùng. Có thể nói, bọn họ chi phối sự phát triển của tình hình và làm hại những người khác vì lợi ích của mình.
Lance bị Giang Ninh nói cho một trận, không dám phản bác lại một câu.
Tất nhiên anh ta biết điều này, anh †a đã từng suy nghĩ xem điều này có sai không và có cách nào để thay đổi nó hay không. Nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra điều đó hoàn toàn không thể thay đổi được.
Đó chính là quy tắc, là hiện thân cụ thể của luật rừng trong thành phố, không ai có thể thay đổi nó.