“Cát Mê! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm sao lại có sát thủ trên du thuyền của anh được!”
“Mau nghĩ cách để cho thuyền cập bến đi! Nếu tôi có mệnh hệ gì, gia tộc Cát Mễ của anh sẽ không được yên đâu!”
“Hừ, đây có phải là âm mưu của gia tộc Cát Mê các anh không?”
Trong đám đông, những âm thanh giận dữ không ngừng vang lên.
Có người muốn liên lạc với gia tộc và cử người đến đón, nhưng trên vùng biển xa xôi này, làm sao có tín hiệu.
Ngay cả thiết bị tín hiệu trên du thuyền cũng bị hư, phải sửa chữa mất rất nhiều thời gian.
Đầu của Cát Mễ giờ muốn nổ tung lên rồi, không nhịn được ho khan dữ dội, anh ta tức giận đến ói máu.
Rốt cuộc là ai làm?
“Ngài Cát Mễ, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng du thuyền rồi, nhưng không tìm thấy gì cải”
Đội trưởng vệ sĩ nói: ‘E rằng chúng ta phải lặn xuống nước kiểm tra!”
Cho tới giờ phút này, bọn họ mới nhận ra rằng, ngoại trừ phần thân của du thuyền ở dưới nước là chưa kiểm tra, những nơi còn lại, không có khả năng ẩn nấp được.
Sắc mặt Cát Mê trở nên tái mét.
“Mau kiểm tral”
Đã có vài người chết, anh ta đang phải chịu áp lực rất lớn.
Đừng nói đến việc hiện tại tổ chức một cuộc họp thượng đỉnh, tiếp tục kế hoạch của mình, liệu có thể bảo toàn tính mạng những người này, để anh ta không phải chịu quá nhiều áp lực với gia tộc Cát Mễ, là vấn đề anh ta cần cân nhắc lúc này.
Dưới nước?
Bất kể bọn chúng ở đâu, đều phải đào rail “Mọi người đừng chạy lung tung, cứ ở trong sảnh đi. Mới có thể bảo đảm an toàn cho các vị.”
Cát Mễ hô lên.
Đám người huyên náo, không phải ai cũng muốn ở lại đây, chưa kể không khí một lúc lâu cũng không thoải mái, hoàn cảnh áp lực cũng khiến cảm xúc của người ta dao động lớn.
“Tôi phải trở về phòng! Anh phải bảo vệ tôi, phái người canh giữ trước cửa phòng chúng tôi! Ta không muốn ở chỗ này nữal”
“Tránh ra! Các người là đồ vô dụng, vậy mà lại để cho sát thủ lẻn vào du thuyền, gia tộc Cát Mễ có bản lĩnh này sao?”
“Cút đi! Đừng có làm phiền tôi!”
Cát Mễ cắn răng, chỉ có thể cật lực khuyên bảo.
Chỉ khi để mọi người ở lại đây, anh †a mới có thể bảo vệ họ, không cho sát thủ thừa cơ hội.
Giang Ninh lắc đầu, liếc Cát Mễ như nhìn một thằng ngốc.
Anh đưa tay gắp rất nhiều đồ ăn vặt, bưng đ ĩa: “Đi thôi, chúng ta trở về phòng đi, ở đây càng không an toàn.”
“Tại sao vậy?”
Lâm Vũ thật sự không hiểu.
“Bởi vì ở đây có quá nhiều kẻ ngu xuẩn”“