“Lập tức, tập hợp tất cả anh em, khoảng thời gian này trấn giữ tỉnh thành, bảo vệ địa bàn của mình, không đi đâu cải”
Chương Trình lập tức hạ lệnh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, “Tỉnh thành bây giờ thật sự nguy hiểm rồi, ông Phó không ở đây, người đó nhất định sẽ động thủ!”
Tàn Kiếm giết hai anh em của tên đó, món nợ máu này hắn nhất định sẽ báo!
Nhiều năm như vậy, hai bên âm thầm tàn sát nhiêu lần, lần này, đối phương thuân lợi khiến ông Phó trúng độc, hiển nhiên đã đến lúc họ phản kích rồi.
Không chỉ Chương Trình, mấy lão đại khác nhận được tin tức đều lập tức hạ lệnh, thu hẹp lại đội ngũ của bản thân.
Đối với họ, bảo vệ được địa bàn của minh đã là tốt lắm Tồi.
Chỉ cần đợi đến ông Phó quay về, tỉnh thành của tỉnh Thiên Hải này sẽ không ai có thể vào được nữa!
Mấy người Chương Trình bây giờ mới biết, cái tốt của việc tỉnh thành có ông Phó.
Tuy trên đầu luôn có người áp lên mình, nhưng có ông Phó ở đó thì có người trấn cho, một khi ông Phó không ở đây, tất cả mọi người đều hoảng loạn.
Trong chớp mắt, cả thế giới ngầm của tỉnh thành, ai cũng hoảng loạn.
Một bên nắm bắt thời gian dưỡng thương hồi phục, một bên chuẩn bị tốt để đối phó những đợt tấn công có thể đang đến gần.
Giang Ninh cũng nghe được tin rồi.
Nhưng anh chỉ cười nhạt, chửi một câu cáo già.
Ông Phó lại trúng độc?
Giang Ninh còn lâu mới tin, dù cho bên cạnh ông có sát †hủ mai phục, thậm chí mai phục rất nhiều năm nhưng sao ông Phó có thể không biết được.
Ông muốn giết, lúc nào cũng có thể để Tàn Kiếm đi giết, sao có thể để bản thân trúng độc.
Giải thích duy nhất chính là sát thủ này là ông Phó cố ý giữ lại, để chuẩn bị cho lúc cần dùng đến.
Rất hiển nhiên, thời gian đến rồi.
Mà cứ phải là sau khi gặp Giang Ninh cơ.
“Chiêu mượn dao giết người này, ông Phó dùng thật là hay: Giang Ninh nói, “Nếu bàn cờ đã đánh rồi, hình như tôi không muốn tham gia cũng không được”
Hắn biết rõ, thời điểm đầu tiên mà bản thân rời tỉnh thành, ông Phó đã khởi động bàn cờ rồi.
Hắn đã nhập cuộc rồi.
Ngồi trên sofa, Giang Ninh bất giác cảm thán một câu, tỉnh thành ven biển này thật sự thú vị.
“Anh nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”
Lâm Vũ Chân thấy Giang Ninh ngồi đực ra đó, bất giác.
chun mũi, “Em hỏi anh đến tỉnh thành đi dạo thế nào, sao anh không để ý đến em vậy “Tỉnh thành không thú vị gì, không bằng Đông Hải của chúng ta”
Giang Ninh nhún vai tùy ý nói, “Không có một cô gái này đẹp hơn em”
Lâm Vũ Chân vừa muốn nói sao có thể, nghe nửa câu sau của Giang Ninh thì lập tức không biết nên nói gì nữa.
Tên này, lúc nào cũng không quên thính bản thân một câu nhỉ?
Cô lập tức đỏ mặt lườm Giang Ninh, mãi sau mới nói ra một câu: “Anh đặc biệt đi nhìn phụ nữ phải không?”
Giang Ninh đang uống nước, chút nữa là bị sặc.
Hướng chú ý của Lâm Vũ Chân thực sự kỳ cục quá.
“Đến lúc tan làm rồi, chúng ta về nhà thôi, không biết tối nay mẹ sẽ nấu món gì ngon nữa”
Giang Ninh không muốn loanh quanh chủ đề này với Lâm Vũ Chân.
Suy nghĩ của phụ nữ hoàn toàn không phải thứ hắn có thể lý giải, dù cho hắn đã kiểm tra trí thông minh từ trước, thuộc loại thiên tài siêu cấp.
Lái xe chở Lâm Vũ Chân về nhà, Lâm Văn còn chưa về, tối nay chắc phải tăng ca rồi.
Còn Tô Vân đang ở trong bếp, vừa giúp Tô Mai vừa nói trải nghiệm ở tỉnh thành, giọng nói đầy hưng phấn.
“Cô ạ, tỉnh thành thật sự rất thú vị, con đã quyết định nên chọn trường đại học nào rồi!”
Tô Vân hưng phấn nói, “Đến lúc đó cứ đến tỉnh thành học!”
“Có mục tiêu rồi thì về phải cố gắng đó”
Tô Mai cười đáp, “Đừng để ba mẹ con thất vọng!”
“Cũng không để cô út thất vọng!”
“Đúng đói”
Nghe tiếng mở cửa, biết đám Lâm Vũ Chân về rồi, Tô Mai lau tay, lập tức đi ra ngoài.
“Đói rồi chứ?”
Bà mỉm cười nói, “Nhanh rửa tay, cơm xong rồi, Vân Nhi cũng xuống bếp làm một món đấy”
Lâm Vũ Chân kinh ngạc.
Tô Vân biết nấu ăn?