Không có Giang Ninh giúp chính cô giải thích nhiều phiền toái như vậy, Lậm thi sẽ không đi được đến ngày hôm nay.
Cô biết là Giang Ninh đang bảo vệ giấc mơ của chính mình, đang giúp mình hoàn thành giấc mộng kia của bản thân, vậy nên chính cô còn cần phải cố gắng hơn.
Cô muốn chân chính trở thành một người phụ nữ có tư cách ở bên cạnh Giang Ninh.
Nếu không chỉ sợ mấy cô Long Linh Nhi hay Amy cũng thua mà không cam lòng.
“Mục tiêu lần này là hai nhà khoa học tài ba kia, nhưng em nghe nói bọn họ rất khó lôi kéo.”
Lâm Vũ Chân quay về bàn chuyện công việc: “Những người như bọn họ đã sớm không còn lo lắng về tiền tài hay địa vị nữa, những thứ đó chỉ là nhân tố bên ngoài.”
Vậy nên đó mới là chuyện khó khăn nhất.
“Không sao, chúng ta chỉ đến xem thôi, có thể lôi kéo được tất nhiên là tốt, mà không lấy được thì cũng không sao.”
Giang Ninh mỉm cười: “Thật ra có bọn tiến sĩ La ở đây là cũng đủ rồi.”
Làm sao có thể lôi kéo được người khác dễ dàng như vậy, tất nhiên là Giang Ninh biết điều đó, thậm chí anh còn chưa hề nghĩ đến việc bản thân sẽ lôi kéo thành công. Dù sao đối với những người này mà nói, đằng sau họ còn quốc gia nữa, bị ràng buộc rất chặt.
“Ừ, em biết mà, nhưng cứ đến làm quen một chút đi. Lâm Vũ Chân kéo tay Giang Ninh đi vào bên trong phòng ăn.
Ở phía xa xa, có một đôi mắt nhìn Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, bên trong lộ ra một tia lạnh lẽo.
THỈ: Ông ta khẽ hừ một tiếng: “Thiếp mời của nó là thật sao? Hình như tôi cũng không phát cho nó.”
“Là thật, đã xem rồi không nhầm đâu ạ, thưa ngài Cát Mễ.” Người bảo vệ cung kính nói.
Vẻ mặt người này vẫn còn khó coi.
Bị Giang Ninh làm cho trở thành trò hề trước mặt nhiều người như vậy, nhưng gã là người của Cát Mễ, kiêu ngạo từ trong xương, gã cũng không kém hơn bất kỳ ai cả.
Nhưng sự kiêu ngạo này đã bị Giang Ninh đánh trở về cho nguyên hình ngay trong chớp mắt!
Người kia đã chỉ ra rằng, thân phận của gã chỉ là một tên bảo vệ thôi!
“Được rồi, tôi biết rồi, phía sau cậu nhìn rồi sắp xếp đi.”
Cát Mễ không có nhiều kiên nhãn như vậy, không kiên nhãn vấy vấy tay để cho người bảo vệ lui xuống.
Ông ta nhìn theo hình bóng của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, vẻ mặt âm trầm, rồi đột nhiên không kìm được mà ho khan hai tiếng, ông ta vội vã lấy khăn che miệng mình lại.
Trong nháy mắt, một tia máu tươi nhiễm đỏ khăn tay, cũng khiến cho sắc mặt của Cát Mễ càng tái nhợt hơn.
“Đáng chết!”
Ông ta quay người trở về căn phòng xa hoa của mình, thấy Phương Ngân đang ngồi kia, trong mắt hiện lên một tia sát khí điên cuồng, nhưng chúng chỉ lướt qua trong giây lát.
Tất nhiên là Phương Ngân thấy được, nhưng anh ta không thèm để ý chút nào.
“Ngài Phương Ngân, hình như tình cảnh như vậy cũng không hợp ý anh.
Sao anh phải tự mình đến đây một chuyến vậy?”
Bên ngoài Cát Mê đang cười nhưng bên trong thì không “Tôi vội đến đưa chút thuốc cho ông.”