Dù sao ở trong mắt Giang Ninh, cô cũng chỉ có một thân phận, là vợ của chính anh.
Du thuyền thật sự rất lớn.
Liếc mắt một cái nhìn qua, hệt như đi trên đất bằng. Ở nơi tâm mắt trống trải phía trước là biển xanh trời xanh, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, cả tâm trạng cũng nhanh chóng thoải mái.
Gió biển nhẹ phẩy, Lâm Vũ Chân vuốt vuốt tóc cũng không có vẻ hỗn độn, trái lại còn toát lên một vẻ đoan trang.
Khí chất như thế này, phối với giá trị nhan sắc của cô, dễ dàng hấp dẫn ngay không ít ánh mắt của người khác.
“Xin chào, mời đưa ra thiệp mời của hai vị!” Đi đến lối vào, khí chất của hai người bảo vệ cũng không kém. Nếu đổi lại là một nơi khác, người kinh doanh hoàn toàn là đại tài tiểu dụng.
Lâm Vũ Chân đưa thư mời ra, người bảo vệ xem xét rất nghiêm túc.
“Ngại quá, với thiếp mời của ngài thì chỉ có tên một người, chỉ tiểu thư Lâm Vũ Chân mới đi vào được.”
Lâm Vũ Chân khẽ nhíu mày.
“Hình như bên tổ chức cũng không nói chỉ cho phép một người vào?”
Giang Ninh cũng không có chức vị ở Lâm thị, tất nhiên sẽ không phát thiếp mời cho anh ấy. Thậm chí lúc đó cô còn có hỏi rồi, căn bản là không ai nói gì cả, đây không phải là cố ý làm khó người khác sao?
“Ngại quá, vì không thể để ảnh hưởng đến những chuyên gia, đồng thời bảo đảm an toàn cho bọn họ, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Trên mặt bảo vệ vẫn là nụ cười như trước, họ liếc với Giang Ninh bằng sự nho nhã lễ độ một cái: ‘Vị tiên sinh này, nếu không có thiếp mời, vậy ngài không thể vào trong.”
Cả một đám người chung quanh đều nhìn về phía này.
Trong bọn họ có không ít người đưa bạn bè theo, họ cũng đều không có thiếp mời, nhưng họ muốn vào thì căn bản không ai ngăn lại cả.
Lúc đến Lâm Vũ Chân này rồi, thì rõ ràng là có người cố ý nhằm vào bọn họ.
Nhưng không ai đứng ra lên tiếng cả, ai cũng đứng xem náo nhiệt, xem như là hoạt động nhỏ giải trí của bọn họ ngày hôm nay.
Hơn nữa khi nhìn thấy một người đàn ông đi bên cạnh người có cấp bậc nữ thần như Lâm Vũ Chân như vậy, đối với những người đàn ông khác mà nói, cũng không có cảm giác không thích.
“Không có thiếp mời thì không thể đi vào à?”
Vẻ mặt Giang Ninh bình tĩnh.
Làm sao anh có thể không nhìn ra, rằng đây là có người đang cố ý làm khó mình. Loại xiếc này, anh đã rất quen rồi.
“Đúng vậy, đó là quy tắc.”
Bảo vệ thản nhiên nói: “Chỉ có người có mang thiếp mời mới là khách tôn quý của chúng tôi, được bước lên du thuyền này.”
Giang Ninh gật gật đầu, thuận thế lấy thiếp mời từ trong bóp tiền ra, nhẹ nhàng đặt lên tay người bảo vệ.
“Tôi đây phải hỏi một câu. Anh làm bảo vệ, đối đãi với khách quý thì dùng thái độ này sao?”
Biểu cảm của người bảo vệ lập tức xấu hổ.
Anh ta mở thiếp mời của Giang Ninh ra, trên đó rõ ràng viết tên và thân phận của Giang Ninh: Kỹ sư cao cấp!