“Đi chơi du thuyền.”
Giang Ninh hỏi: ‘Có từng xem Titanic chưa?”
Diệp Sơn đứng dậy, thu lại ấm trà tử đàn của chính mình.
Đàm Hưng lắc lắc đầu, đặt hai tay sau người. Ông ta đang nói chuyện chính sự với Giang Ninh, nhưng lần nào đàm thoại, anh cũng khiến ông ta có một cảm giác phải tìm một ai đó, nói chuyện tình yêu tuổi xế chiều.
“Không có ý.”
Thấy hai người lắc đầu rời đi, Giang Ninh nhún vai.
Mấy ông già như bọn họ sẽ không hiểu được.
Tình yêu mới là điều kỳ diệu đẹp đế nhất trên thế giới này.
Phong hội kỹ thuật lần này là được tổ chức trên một du thuyền, đẳng cấp rất cao.
Từ sự hiểu biết của Lâm Vũ Chân với tình cảnh hiện tại, thì người đi tham gia, trừ những tỉnh anh nhân tài cấp cao ra, thì cơ bản đều là những xí nghiệp lớn ở các cấp độ cao hơn.
Rất nhiều những người như bọn họ mang tâm tư đi lôi kéo người Dù không thể thành công lôi kéo được người thì sao? Dù không làm việc cho được, thì có liên lạc giao hảo cũng tốt.
Ai lại biết, tình cảnh tiếp đó lại có biến hóa gì đâu?
Trước khi lên thuyền, trong đầu Lâm Vũ Chân toàn là công việc, nghĩ xem là làm thế nào để tiếp cận với mục tiêu của Lâm thị, làm thế nào để mở miệng trao đổi rồi làm thế nào để chuyển sang chủ đề chính. Cô phải nhắc đến điều kiện như thế nào thì mới đả động được đến mục tiêu?
Nhưng sau khi lên thuyền rồi, trong lòng cô lập tức có một cảm giác khác.
“Wow…”
Đôi mắt kia đều đã sáng lên rực rỡ rồi.
“Đừng nói là em không biết!”
Lâm Vũ Chân nhìn, nén cười liếc mắt với Giang Ninh: “Em thật sự chưa bao giờ lên du thuyền!”
Dù hiện tại cô hoàn toàn xứng đáng với chức làm người lèo lái cho tập đoàn Lâm thị, nhưng mới một năm trước thôi, cô còn đi cái xe chạy bằng điện cũ nát đấy.
Du thuyền gì chứ, ngay cả máy bay cô còn ít đi nữa là.
“Thích không?” Giang Ninh hỏi, Lâm Vũ Chân vừa nghe xong thì vội vã lắc đầu.
Cô sợ là mình vừa nói thích xong thì Giang Ninh sẽ lập tức mua một du thuyền về cho cô. Cô hiểu Giang Ninh quá mài Thứ này…. hẳn là đến mấy chục triệu đi?
“Em chỉ thích anh!” Lâm Vũ Chân thật sự đã học thông minh rồi, thích thì mua, vậy cứ để anh tự mua mình đi!
Giang Ninh mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo mặt của Lâm Vũ Chân, cô ấy vội vã lắc lắc cổ né tránh.
“Đang ở giữa công chúng đó chồng à! Thân phận hiện tại của em là tổng tài của tập đoàn Lâm thị! Mời anh đi theo bên cạnh em, thư ký Giang!” Lâm Vũ Chân nói có trật tự.
“Dạ, sếp Lâm.” Giang Ninh cũng nghiêm trang đáp lại.
Nhưng nói xong thì anh trực tiếp nắm lấy tay của Lâm Vũ Chân, nào có quan tâm thân phận của cô là gì chứ?