Ông Phó có thể cảm nhận được, Giang Ninh không nhắm vào ông.
Nếu không phải kẻ địch, dù không phải bạn, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có áp lực gì.
Giang Ninh khí thế hung hăng, quá mạnh, mạnh đến mức khiến ông Phó cũng có chút kiêng kị, nhiều năm như vậy, ông trước giờ chưa từng có cảm giác này.
Tàn Kiếm không nói gì.
Có thể khiến ông Phó đối xửiến trọng như vậY nhiều năm như vậy chỉ đó một mình Giang Ninh.
“Nếu không phải đến từ phương Bắc, vậy chúng ta vẫn còn thời gian”
Ông Phó thở một hơi, “Mấy dã thú ở kế bên đã lăm le nhiều năm rồi.”
Tàn Kiếm lạnh giọng nói: “Chúng không dám bước vào tỉnh Thiên Hải của chúng ta một bước!”
“Ha ha, trước đây không dám, đó là vì thế lực hai bên cân bằng, sau lưng chúng ta có người, sau lưng chúng có người, bên cạnh tôi có cậu, bên cạnh hắn cũng có cao thủ, cậu giết anh em của hắn, mối thù này hắn đã nhịn năm năm rồi”
Ông Phó cười, “Nhưng bây giờ, thế cân bằng này có thể duy trì đến lúc nào?”
“ý ông là, Giang Ninh này có thể phá vỡ thế cân bằng?”
Ông Phó không nói thêm.
Thế cân bằng này sớm muộn gì cũng bị phá, tỉnh Thiên Hải là tỉnh lớn ven biển tài nguyên quá mê người rồi, ông chiếm giữ hai mươi mấy năm, vì nhà đó kiếm không biết bao nhiêu tiền, tất nhiên cũng có người muốn hưởng miếng bánh ngon này.
Đặc biệt là bây giờ hoàn cảnh của nhà đó không tính là tốt, người trước đây không dám ra tay bây giờ không còn quá kiêng kị rồi.
Ông lo lắng nhất chính là Giang Ninh cũng nhắm vào cái này, nhưng trước mắt có thể thấy không phải thế.
Áp lực trong lòng ông Phó giảm đi một chút.
Nhưng thế cân bằng sẽ bị phá, và khả năng rất lớn chính là bị Giang Ninh phá vỡ, điểm này ông có thể đoán được, đến lúc đó, dù cho Giang Ninh không phải kẻ đị nhưng những kẻ địch tồn tại nhiều năm tuyệt đối sẽ hung hăng phản kích!
Đến lúc đó, sẽ máu chảy thành sông sao?
Ông Phó không nói gì, Tàn Kiếm cũng không hỏi tiếp.
Hai người quen biết ba mươi mấy năm, sớm đã có tình bạn sống chết có nhau, dù cho có chết thì cũng không nhíu mày một chút nào.
Kẻ địch?
Đến thì giết thôi!
Giết sạch là đượ!
cĐoạn kiếm của hắn sớm đã chuẩn bị xong rồi!
Anh Cẩu dẫn Tô Vân đi dạo mấy trường đại học, xem đến mức anh Cẩu cũng hơi muốn đi học đại học rồi, chỉ là anh biết bản thân không thuộc về nơi này,có thể tốt nghiệp trung học đã là dùng hết trí thông minh của anh rồi.
Đi khỏi trường học, anh Cẩu nhận được điện thoại của Giang Ninh, bảo họ đợi ở đây.
“Cô ở đây nghỉ ngơi tí, tôi đi mua hai chai nước”
Anh Cẩu cười ha ha nói.
“Cảm ơn anh Cẩu”
Cô bé Tô Vân này biết nói chuyện lại hiểu chuyện, tính cách cũng tốt, rất khách khí với anh Cẩu, không hề coi anh là thuộc hạ của Giang Ninh.
Ở đây nắng hơi gắt, anh Cẩu da thịt dày không sợ, cô gái nhỏ như Tô Vân thì không chịu nổi.
Trên trán cô rướm mồ hôi, cô dùng tay vén tóc mai bên tai, gió thổi đến, mặt hơi đỏ lên, nhìn đơn thuần lại dễ thương.
“Cô bé, đợi người à?”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười đùa, Tô Vân quay đầu nhìn một cái, khẽ nhíu mày, không quan tâm.
“Đợi người yêu à? Không phải là đợi anh chứ?”
Người đến là mấy tên nhóc trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc thì không giống sinh viên, sợ là chuyên đi dạo gần trường, muốn tìm cơ hội để trêu chọc mấy cô gái.
Tô Vân quay đầu không nhìn chúng, vẫn không quan †âm.
Loại lêu lổng đến bát chuyện này, lúc đi học cô từng gặp rồi, càng quan tâm chúng thì chúng càng bám lấy.
“Em là sinh viên của trường này à?”
Mấy tên khốn cười hì hì, quan sát Tô Vân từ trên xuống dưới, dù Tô Vân mặc đồ dày nhưng thân hình vẫn có thể nhìn ra.
Quan trọng nhất là, khuôn mặt đơn thuần và non nớt, loại này ngày thường rất ít gặp, “Bọn anh cũng là sinh viên trường này, bạn học, làm quen một chút, bọn anh dẫn em ra ngoài chơi”