Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2137




Lệ Chính Thương thở dài một cái, quay đầu nhìn Giang Ninh, mở miệng, muốn nói lại thôi.

Ông ta muốn nói nếu Giang Ninh có thể mở miệng vàng, chỉ bảo Tuyên Hoành một chút, nhất định sẽ khiến Lệ Tuyên Hoành lột xác, nhưng ông không dám mở miệng, ông ta làm gì có tư cách này chứ.

Để có được chỗ đứng ở đây, đâu phải chuyện dễ dàng?

Với thị lực của Lệ Chính Thương sao không nhìn ra được, đám lính đánh thuê điên cuồng này nhất định cũng được coi là vũ khí sắc bén.

Nhưng vũ khí sắc bén có thể làm tổn thương kẻ địch, cũng có thể gây tổn thương cho chính mình.

Làm thế nào để kiểm soát bọn họ cũng là một vấn đề lớn.

Bọn họ không thể không ngừng đốt tiền, dùng tiền để không chế họ, một ngày nào đó bọn họ không thể bỏ ra nhiều tiền, những người này lập tức sẽ cắn nuốt bọn họ.

Trong một thời gian ngắn phải giải quyết vấn đề này thế nào?

Lệ Chính Thương nghĩ thế nào cũng không ra, dù sao đám lính đánh thuê này quá đặc biệt.

Ông ta vừa nghĩ vừa nhìn vào chiến trường phía xa.

Phó Tướng đã nhảy từ trên xe xuống, vội vàng chạy trốn, lái xe đã chết, anh ta còn ở trong xe tuyệt đối chỉ có đường chết.

Phía sau đang giao chiến kịch liệt, những tiếng kêu thảm thiết tựa hồ chỉ phát ra từ phía người của ông ta, chiến sĩ bên kia giống như những ẻ điên liều mạng xông tới.

Thảm khốc.

Vô cùng thảm khốc.

“Đừng qua đây, đừng qua đây.”

Phó Tướng ngồi trên mặt đất không còn đường chạy.

Xung quanh anh ta đều là người, ước chừng hơn trăm người.

Một mảnh tối tăm mù mịt.

Cảm giác áp bức đáng sợ khiến hô hấp anh ta đình trệ.

Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng anh ta tới để báo thù, ngay cả đất nhà họ Lệ còn chưa vào đã phải hoảng sợ mà bỏ chạy.

Anh ta thậm chí còn không biết những người này từ đâu đến.

Đội lính đánh thuê của nhà họ Lệ mới chém giết với Hắc Luân hôm qua, tổn thất không ít người, theo tin tình báo anh ta nhận được, người nhà họ Lệ chỉ còn hơn một trăm người, anh ta có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng bây giờ…

Chỉ tính những người đang vây quanh anh ta cũng không dưới một trăm.

Không đợi Phó Tướng nghĩ ra, linh đánh thuê giống như chó săn nhào về phía anh ta, nháy mắt nuốt chửng lấy anh ta.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

Dường như đây là một phần của chiến trường, không bao giờ mất di.

Đối với Lệ Tuyên Hoành mà nói, quả thực chấn động.