Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 2123




“Giết! Giết! Giết!”

Cả đám người giống như phát điên, chẳng đường trước mặt là đường chết, nhưng chỉ cần giết vài kẻ thù, là có thể kiếm được rất nhiều tiền, đủ cho cả nhà bọn họ sống sung túc.

Lấy mạng để đổi?

Đáng giá!

“Xuất phát!”

Lệ Tuyên Hoành tự mình dẫn đội, thanh âm gào rống.

Hơn một trăm người, cũng chỉ cần mười mấy chiếc xe là đủ, chạy thẳng đến khu doanh trại của Hắc Luân.

Lệ Chính Thương nhìn đoàn xe biến mất ở cuối chân trời, thân mình còn đang run rẩy.

“Cậu Giang, trận chiến này, chúng ta sẽ thắng chứ?”

“Đương nhiên thắng, bọn họ chỉ đi kết thúc, lần này cũng chỉ là để thử nghiệm”

Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt mà thôi, chẳng là gì cả, trên mảnh đất này, chính là cá lớn nuốt cá bé, thứ tôi muốn bảo vệ sẽ không cho bất kỳ ai được phép chạm vào.”

“Ai chạm vào, thậm chí là ai nhen nhóm ý định tôi sẽ chặt đầu tên đói!”

Sát khí lạnh lẽo khiến cả người Lệ Chính Thương run lên.

Đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở đáng sợ như thế này phát ra từ trên người Giang Ninh.

Đó là hơi thở của Đế Vương trên chiến trường, khí phách bễ nghẽ, hơi thở không sợ trời không sợ đất!

Ông ta dường như có thể nhìn thấy được tương lai gần, vùng chiến địa này sẽ không bình yên.

Bởi vì Giang Ninh đã đến.

Ở nơi có Giang Ninh làm sao có thể bình yên được!

“Ông Lệ chuẩn bị chút đi.”

Giang Ninh quay đầu, nhìn Lệ Chính Thương rồi nói: “Khoảng chừng ba tiếng nữa bọn họ sẽ trở về.”

“Chuẩn… Chuẩn bị cái gì?”

Lệ Chính Thương ngẩn ra.

“Rượu chúc mừng!”

Giang Ninh nói: “Còn có tiền, chúng ta đã nói thì phải thực hiện, giết một kẻ thù sẽ khen thưởng một vạn đô lai”

“Cần phải chuẩn bị bao nhiêu?”

Yết hầu Lệ Chính Thương khẽ chuyển động.

“Hai trăm vạn là đủ rồi.”

Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi bảo A Cẩu để lại cho bọn họ hai trăm người.”

Nếu không phải anh đã dặn trước để lại ba trăm người, A Cẩu nhất định sẽ không để lại một người.

Phải khích lệ đám người này, để đến khi lên chiến trường thật sự thì bọn họ mới bày ra thực lực thật sự của mình.

Lệ Chính Thương không dám chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị.